| Bộ quốc phòng rời bỏ nhiệm vụ chính của mình- Cảnh báo nguy cơ mất nước
 
	Kính gửi các vị lãnh đạo Đảng, 
	Nhà nước, Chính phủ, Quốc hội  Báo cáo của Bộ Quốc 
	phòng tại Hội nghị Quân uỷ Trung ương mở rộng ngày 24 tháng 8 năm 2004 được 
	đưa ra ngoài và tung lên mạng internet đã làm sửng sốt dư luận. Nhiều người, 
	trong và ngoài nước không thể nào ngờ rằng đấy lại là một bản báo cáo có 
	thật của Bộ Quốc phòng nước ta. Tôi đã đọc kỹ và xin nêu một số nhận xét, 
	kiến nghị như sau:  I- Chống lại chủ trương, đường lối của Đảng Với mong ước thánh thiện: "Tứ 
	hải giai huynh đệ", cha ông ta từng thể hiện tư tưởng nhân hoà bác ái của 
	dân tộc ngay cả trong Đại cáo bình Ngô: "Lấy đại nghĩa thắng hung tàn. Lấy 
	trí nhân thay cường bạo". Một trường hợp hy hữu trong lịch sử thế giới, 
	chúng ta đã nêu đích danh một quốc gia: Trung Quốc là kẻ thù trong Hiến pháp 
	1981. Sai lầm này đã phải sửa ngay sau đó không lâu và chính sách đối ngoại 
	của đảng Cộng sản Việt Nam dần dần được chỉnh cải, đặc biệt là từ sau Đại 
	hội VI, để tránh cho dân tộc cứ phải đương đầu với hết ngoại bang này đến 
	ngoại bang khác.  "Cương lĩnh xây dựng đất nước 
	trong thời kỳ quá độ lên chủ nghĩa xã hội" đã ghi: "Có quan hệ hữu nghị và 
	hợp tác với nhân dân tất cả các nước trên thế giới", "Hợp tác bình đẳng và 
	cùng có lợi với tất cả các nước không phân biệt chế độ chính trị-xã hội khác 
	nhau trên cơ sở những nguyên tắc cùng tồn tại hoà bình", "Mở rộng sự hợp tác 
	cùng có lợi với các nước phát triển".  "Báo cáo chính trị của Ban 
	Chấp hành Trung ương Đảng khoá VIII tại Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ 
	IX của Đảng" cũng khẳng định "Việt Nam sẵn sàng là bạn, là đối tác tin cậy 
	của các nước trong cộng đồng quốc tế, phấn đấu vì hoà bình, độc lập và phát 
	triển", "Mở rộng quan hệ nhiều mặt, song phương và đa phương với các nước và 
	vùng lãnh thổ, các trung tâm chính trị, kinh tế quốc tế lớn, các tổ chức 
	quốc tế và khu vực theo các nguyên tắc tôn trọng độc lập, chủ quyền và toàn 
	vẹn lãnh thổ...".  Vậy mà, báo cáo của Bộ Quốc 
	phòng vạch thẳng mặt, chỉ thẳng tên siêu cường duy nhất trên thế giới hiện 
	nay, ngay trong tiêu đề lớn của mình" Âm mưu, ý đồ của Mỹ và các thế lực thù 
	địch chống phá Việt Nam- Đông Dương từ nay đến Đại hội X"!  Chỉ riêng cái đầu đề này đã 
	tỏ ra thật vô chính trị. Vấn đề Đông Dương vốn đã rất nhạy cảm. Người ta 
	thường sẵn sàng lu loa mình là tiểu bá. Thế mà sao lại lôi cả Đông Dương vào 
	sự kiện đại hội X của đảng Cộng sản Việt Nam?  Không chịu tập trung toàn tâm 
	toàn ý lo thực thi nhiệm vụ đã được định rõ trong văn kiện của Đảng: "Bảo vệ 
	vững chắc độc lập, chủ quyền, thống nhất, toàn vẹn lãnh thổ", ngay trong mấy 
	câu mở đầu, Bản Báo cáo đã tự tiện xác định cho mình một đối thủ trên một 
	chiến tuyến hết sức mông lung và vu vơ: "Với ưu thế vượt trội về kinh tế và 
	quân sự, Mỹ đẩy mạnh triển khai chiến lược toàn cầu với mức độ cực đoan hơn, 
	hiếu chiến hơn, nhằm nhanh chóng áp đặt sự lãnh đạo độc tôn, khẳng định vị 
	trí siêu cường duy nhất của Mỹ trên thế giới" (Trích Bản Báo cáo) (*).  Tiếp đó là những bàn luận 
	đông đoài đâu đâu: "Ngay sau khi tiến hành bàn giao chính phủ lâm thời cho 
	Irak, với ưu thế siêu cường, Mỹ tiếp tục đưa ra nhiều đối sách chiến lược 
	mới có tính toàn cầu hơn, nhằm kiềm chế các đối thủ "cạnh tranh chiến lược" 
	và áp đặt "giá trị Mỹ" trên toàn thế giới thông qua chiêu bài chống khủng 
	bố" (*)." Mỹ đề ra 2 đối sách: 1- Phải làm cho các nước ASEAN thấy được nguy 
	cơ phát triển của khủng bố Hồi giáo trong khu vực, và thấy được vai trò 
	quyết định của Mỹ trong cuộc chiến chống khủng bố, cũng như thấy được các 
	quyền lợi cơ bản khi hợp tác với Mỹ; 2- Ngoài Singapore, Thái Lan và 
	Philippines các nước còn lại đều phải có biện pháp trừng phạt nếu tiếp tục 
	bất hợp tác với Mỹ " (*)  Đọc suốt 5 trang đầu miên 
	man, lung tung như thế, người đọc không hiểu những điều ấy thì có liên quan 
	trực tiếp gì đến quốc phòng nước mình và, đấy có phải là nguy cơ thực sự đối 
	với ta không? Người đọc càng không thể không băn khoăn lo ngại rằng, hình 
	như Bộ Quốc phòng của ta định "ăn cơm nhà, vác tù và hàng tổng" chăng!  Và đây nữa, những dòng điểm 
	tình hình các nước xung quanh như thế này liệu có ý nghĩa gì? "Đồng ý đề Mỹ 
	sử dụng Thái Lan làm địa bàn gián tiếp triển khai ảnh hưởng vào khu vực Đông 
	Dương, thông qua ý đồ hình thành khu vực "tứ giác kinh tế" 
	Thái-Lào-Campuchia-Mianmar: "Không gian chính trị-kinh tế-văn hoá-quân sự 
	thống nhất trong khu vực bốn nước Thái Lan- Lào- Campuchia-Mianmar do Thái 
	Lan làm nòng cốt "với bước khởi đầu là hợp tác phát triển kinh tế, về lâu 
	dài, 4 nước này sẽ cho ra đời một lực lượng quân sự hỗn hợp chung, được huấn 
	luyện và trang bị tinh nhuệ" (*). " Singapore đồng ý để Mỹ sử dụng làm bàn 
	đạp triển khai chiến lược chống khủng bố tại khu vực Đông Nam Á" (*). 
	"Philippine và Thái Lan được Mỹ công nhận là đồng minh ngoài NATO" (*).  Viết những dòng như thế, 
	người viết định nói gì? Cha ông ta đã dạy "Tránh voi chẳng xấu mặt nào". Nếu 
	không muốn đi cùng đường, sát cánh cùng voi thì hãy tìm đường khác. Đừng nên 
	tìm đường đối đấu với ngay cả kiến, huống chi với voi. Người mưu lược, thực 
	sự tài ba còn có thể tìm cách được ngồi lên lưng voi mà đi tới. It ra, thôi 
	thì hãy biết học tập các nước Thái Lan, Philippine.  Ngay từ tháng 2 năm 1946, chủ 
	tịch Hồ Chí Minh đã gửi thư cho tổng thống Hoa Kỳ Harry S. Truman: "Thưa 
	ngài Tổng thống kính mến. Nhân dịp này tôi xin được cảm ơn ngài cùng nhân 
	dân Hoa Kỳ về sự quan tâm có lợi cho các dân tộc thuộc địa mà các đại diện 
	của Ngài tại tổ chức Liên Hiệp Quốc đã bầy tỏ Ẩ Mục tiêu của chúng tôi là 
	độc lập hoàn toàn và hợp tác toàn diện với Hoa Kỳ. Chúng tôi sẽ làm hết sức 
	mình để làm cho nền độc lập và sự hợp tác này trở nên có lợi cho toàn thế 
	giới".  Ngày 7 tháng 1 năm 1967, 
	trong buổi tiếp Đoàn Toà án Quốc tế đến Việt Nam điều tra tội ác chiến 
	tranh, Người lại nói: "Tôi kính trọng nhân dân Mỹ. Nhân dân Mỹ là người 
	thông minh, là người yêu hoà bình và dân chủ.... Vì vậy chúng tôi nói với 
	nhân dân chúng tôi rằng họ phải sẵn sàng hoan nghênh nhân dân Mỹ, không phải 
	khi họ đến như hiện nay với những người lính mang vũ khí nhưng khi họ đến 
	một lần nữa trong tương lai để giúp đỡ xây dựng lại đất nước chúng tôi... 
	Các ông hãy tin tôi. Khi tôi nói rằng tôi sẽ sung sướng được đón tiếp Tổng 
	thống Mỹ đến đây một cách hoà bình ... ".  Ngay từ khi đang phải đánh 
	nhau chí mạng, Hồ chủ tịch đã biết nói những lời cầu thân tha thiết như thế. 
	Vậy mà, tại sao ngày nay Bộ Quốc phòng lại nhẫn tâm dè bỉu cả với câu nói 
	thật, những lời cầu thân ngược lại từ phía Hoa Kỳ: "Đại sứ Mỹ tại Việt Nam 
	Raymond Burghard nói: "Mỹ luôn quan tâm đến Việt Nam vì xét trên cả 2 lĩnh 
	vực địa chính trị và kinh tế, Việt Nam là một nước quan trọng nhất đối với 
	Mỹ trong khu vực Đông Nam A"" (*). "Cựu đại sứ Mỹ tại Việt Nam Peterson nói: 
	"Đông Dương là điểm tựa vô cùng quý báu mà Mỹ không thể bỏ qua được. Nếu 
	khoá chặt được cửa ngõ Đông Dương, Mỹ có thể tuyên bố nội địa hoá toàn bộ 
	nền kinh tế Trung Quốc "" (*).  Xuyên suốt bản báo cáo là một 
	không khí kỳ thị nặng nề, đến mức không còn chút tỉnh táo. Lời bình luận sau 
	đây nếu không được xem là chân thành thì cũng có thể xem là một điều tra 
	khách quan và nên được tiếp thu nghiên cứu. Ây vậy mà cũng bị lên án gay 
	gắt: "Một phóng viên Mỹ viết bài xuyên tạc chủ trương của Việt Nam trong 
	lĩnh vực đầu tư: "Chính phủ Việt Nam vừa qua đã dành rất nhiều chương trình 
	cho xoá đói giảm nghèo ở đồng bằng Nam Bộ nhưng hiệu quả không cao. Trong 
	khi đó lại dành rất ít các chương trình xoá đói giảm nghèo ở đồng bằng Bắc 
	Bộ. Điều này thể hiện sự bất bình đẳng giữa hai miền Nam-Bắc... Người dân 
	Bắc Bộ phải được hưởng những chương trình xoá đói giảm nghèo tương xứng với 
	những gì họ đã đóng góp trong kháng chiến "" (* )  Tại sao không biết khôn 
	ngoan, tỉnh táo khai thác những khía cạnh tích cực, có khả năng đưa lại 
	nguồn lợi rất lớn cho nhân dân, cho đất nước mà chỉ khăng khăng bôi vẽ cho 
	thành nguy cơ: "Tiết lộ của một của một số tổ chức tình báo các nước tại 
	Đông Nam Á: "Mỹ đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho việc thâm nhập Việt Nam về kinh tế 
	và chính trị. Mục tiêu của Mỹ không phải là biến Việt Nam thành một thị 
	trường để góp phần điều tiết nền kinh tế Mỹ, mà là xây dựng Việt Nam thành 
	một khu vực điều tiết nhập siêu Trung - Mỹ, một hàng rào kinh tế ngăn ngừa 
	sự phát triển của Trung Quốc xuống Đông Nam A. Sở dĩ Mỹ chọn Việt Nam, thay 
	vì chọn Thái Lan hay một nước nào khác, là do từ xưa đến nay, Việt Nam luôn 
	đối đầu với Trung Quốc, và Việt Nam có tiềm năng phát triển hơn "" (*).  Ngay cả đoạn đánh giá sau đây 
	của CIA cũng cho thấy tiềm ẩn những yếu tố có thể lợi dụng được chứ: "Một 
	sách lược đối ngoại chung cho Đông Dương và riêng cho Việt Nam, đó phải là 
	một cuộc triển khai chính sách qua từng giai đoạn mà người Phương Đông gọi 
	là tằm ăn dâu. Gây ảnh hưởng trở lại Đông Dương phải bắt đầu từ Việt Nam. 
	Loại bỏ sự đối đầu của Việt nam phải bằng liệu pháp kinh tế và văn hoá Ẩ Sự 
	áp đảo tuyệt đối về mặt kinh tế của Mỹ cũng như sự phát triển tăng tốc của 
	kinh tế Việt Nam sẽ là điểm ưu thắng duy nhất có thể loại bỏ ảnh hưởng của 
	Trung Quốc" (*).  II- Mắc mưu Trung Quốc, 
	làm tay sai cho Trung Quốc  Việt Nam có người láng giềng 
	phương bắc thật khổng lồ, là một lục địa lớn nhất thế giới với tổng diện 
	tích lên tới 9,6 triệu km2. Vậy mà mặc dù nhà thơ Đỗ Phủ đã phải khuyến cáo:
	 Mỗi nước có biên thuỳ  Chỉ cần chặn xâm lược  Tàn sát để làm chi  nhưng các vua chúa và các nhà 
	lãnh đạo Trung Quốc chưa bao giờ từ bỏ rắp tâm bành trướng. Trong suốt mấy 
	thập niên giữa thế kỷ 20, Trung Quốc là nước gây nhiều chiến tranh nhất về 
	lãnh thổ, hơn bất cứ quốc gia nào trên thế giới. Hết tranh chấp biên thuỳ 
	với Liên Xô lại đến An Độ, Tây Tạng, rồi Triều Tiên, Việt Nam. Trước mắt, 
	trong tham vọng nhanh chóng vươn lên địa vị cường quốc ngang hàng với Mỹ, 
	Nhật ở Châu A-Thái Bình Dương, Trung Quốc đặt mục tiêu lấn chiếm toàn bộ 
	Biển Đông ở vị trí ưu tiên hàng đầu. Đạt mục tiêu này, họ không chỉ cướp 
	được trong tay kho tài nguyên dồi dào, đặc biệt là dầu khí mà còn nhằm kiểm 
	soát được Biển Đông. Từ đấy, khống chế được cả Đông Nam Á và cả con đường 
	giao lưu huyết mạch từ Thái Bình Dương qua Ấn Độ Dương.  Không chỉ lo bành trướng, bị 
	tư tưởng Đại Hán chi phối, họ thường coi những nước láng giềng như các chư 
	hầu có nghĩa vụ cung phụng vương triều.  Trung Quốc "ủng hộ" Việt Nam 
	đánh Mỹ không phải vì sự nghiệp độc lập-thống nhất của nhân dân ta. Trong 
	khi ta có chủ trương, khi có thời cơ thì "vừa đánh vừa đàm" ngõ hầu kiềm chế 
	và kéo Mỹ xuống thang thì ngay từ những năm đầu chiến tranh, 1965, Trung 
	Quốc đã cố ý ngăn trở Việt Nam tiếp xúc với Mỹ. Trung Quốc muốn chiến tranh 
	kéo dài, Mỹ sẽ suy yếu và phải nhờ đến sự can thiệp của Trung Quốc, như hồi 
	Geneve 1954 Pháp đã giải quyết vấn đề Đông Dương chủ yếu với Trung Quốc. Báo 
	chí Phương Tây bình luận: "Trung Quốc đánh Mỹ đến người Việt Nam cuối cùng." 
	Trong suốt cuộc chiến này, Trung Quốc vừa giúp Việt Nam, vừa gây không biết 
	bao nhiêu khó khăn hiểm hóc: Không tán thành họp Hội nghị Nhân dân Đông 
	Dương chống Mỹ (3 nước, 4 bên) mà đòi họp 5 nước 6 bên (thêm Trung Quốc, 
	Triều Tiên) chống Nhật. Nhằm lúc Việt Nam sắp toàn thắng, năm 1974, Trung 
	Quốc chiếm đảo Hoàng Sa...  Tại hội nghị Genève 1953, Chu 
	Ân Lai thoả thuận với Mandès France rằng Việt Nam có hai chính phủ, hai vùng 
	kiểm soát, hình thành giải pháp khung, chia cắt Việt Nam. Muốn có một Đông 
	Dương đa dạng để Trung Quốc có thể nắm chặt được từng bên, trong tiệc chiêu 
	đãi kết thúc Hội nghị, Trung Quốc xếp Việt Nam Dân chủ Cộng hoà, Vương quốc 
	Lào, Vương quốc Campuchia và chính quyền Bảo Đại ngang nhau. Coi như 4 đoàn 
	bình đẳng và cùng có quan hệ trực tiếp với Trung Quốc.  Sau khi có Hiệp định Paris 
	1973, vì ý đồ lâu dài của họ ở Đông Nam Á, Trung Quốc vẫn tiếp tục chủ 
	trương chia cắt Việt Nam. Ngày 1 tháng 2 năm 1975, sau chuyến thăm Trung 
	Quốc về, thượng nghị sĩ K. Mansfield báo cáo trước Quốc hội Mỹ: Trung Quốc 
	tán thành để hai nước Việt Nam tồn tại.  Trong khi Trung Quốc sẵn sàng 
	coi Việt Nam như vật tế thần cho mối bang giao Trung-Mỹ (Họ muốn tranh thủ 
	Mỹ để "Bốn hiện đại hoá" tạo điều kiện vươn lên bá chủ Đông Á- Thái Bình 
	Dương) thì các nhà lãnh đạo Việt Nam cứ mãi ngây thơ tin vào sự đồng lòng xả 
	thân cho một thứ ý thức hệ vu vơ.  Ngày 5 tháng 10 năm 1991, sau 
	khi Hiệp định về Campuchia được ký kết ở Paris, tổng bí thư Đỗ Mười và thủ 
	tướng Võ Văn Kiệt thăm chính thức nước Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa để khai 
	trương việc bình thường hoá mối quan hệ bị tan vỡ từ tháng 2 năm 1979. Trong 
	ngày đó, một hình ảnh mai mỉa được truyền trên ti vi làm tôi xấu hổ và vô 
	cùng bực tức. Ông Giang Trạch Dân đang đứng trên bục cao thì tổng bí thư Đỗ 
	Mười của ta hớn hở chạy lên ôm chầm lấy, làm cho ông Giang Trạch Dân cũng 
	phải sững sờ! Thế mà rồi, khi ta đề xuất siết chặt mối quan hệ đồng chí để 
	"bảo vệ chủ nghĩa xã hội, chống đế quốc", họ chỉ lửng lơ trả lời rằng mối 
	quan hệ đôi bên chỉ nên "Thân nhi bất cận, sơ nhi bất viễn, tranh nhi bất 
	đấu" (Thân nhưng không gần, sơ nhưng không xa, đấu tranh nhưng không đánh 
	nhau). Họ còn nói mối quan hệ Việt Nam- Trung Quốc không được để cho Mỹ và 
	ASEAN lo ngại.  Mắc mưu Trung Quốc đã vô cùng 
	đáng trách. Làm tay sai cho Trung Quốc là trọng tội giảo hình, quyết không 
	thể dung tha.  Ai đã mồi chài để tổng bí thư 
	Lê Khả Phiêu cắt nhượng lãnh thổ và lãnh hải Việt Nam cho Trung Quốc? Vì sao 
	đoàn sang Trung Quốc đàm phán về biên giới Việt Nam- Trung Hoa không phải do 
	Bộ Ngoại giao ta bố trí mà chuyến đi "ma đưa lối, quỷ dẫn đường" ấy lại do 
	Tổng cục 2 sắp đặt và vì sao bộ trưởng ngoại giao Nguyễn Mạnh Cầm bị đuổi ra 
	khỏi cuộc họp? Ai đã bố trí cho nữ gián điệp đi cặp kề với Lê Khả Phiêu?  Ai đã "quân sư" để thủ tướng 
	Phan Văn Khải cấm bặt báo chí đưa tin và gạt bỏ tất cả ý kiến bàn định đúng 
	đắn của các chuyên gia giỏi rồi quyết định chọn nhà thầu Trung Quốc để từ 
	đấy xây nên một sân vân động Mỹ Đình xập xệ, đầy khuyết tật mà hạch toán 
	cuối cùng có tổng chi phí tốn kém hơn các đề án của Pháp và của Đức trên 
	dưới 10 triệu đô la (= 150 nghìn tỷ, số tiền có thể xây để loại bỏ hàng 
	nghìn lớp học tranh tre nứa lá, hàng chục bệnh viện hiện đại)?  Thủ tướng Phan Văn Khải đã 
	sang đến tận New Zeeland và chỉ ngày một ngày hai là ký kết Hiệp định Thương 
	mại Việt Nam-Hoa Kỳ với tổng thống Bill Clinton nhưng ai đã xúi bẩy để tổng 
	bí thư Lê Khả Phiêu đột ngột điện sang yêu cầu hoãn ký, chờ Trung Quốc ký 
	trước đã?  Cùng loại ý đồ đen tối đó, 
	trong khi Đảng đã nghị quyết, Chính phủ đang nỗ lực để được gia nhập Tổ chức 
	Thương mại Quốc tế trong năm 2005 thì tại sao Bản Báo cáo lại bàn lùi bằng 
	một "huấn thị" của Trung Quốc: "Cơ quan tình báo Hoa hải ngoại nhận định: 
	"Việt Nam không nên sốt sắng gia nhập WTO vì, nếu Việt Nam xem việc gia nhập 
	WTO là một mục tiêu ưu tiên, đồng nghĩa với sự "đổi mầu" của xu hướng chính 
	trị ngày một gia tăng, do những điều kiện gia nhập WTO đưa ra về mặt cải 
	cách..."" (*). (Hãy để cho Trung Quốc gia nhập WTO và đổi mầu thôi, còn Việt 
	Nam cứ ngồi đấy mà giữ nguyên mầu tăm tối)  Đến một người nước ngoài cũng 
	biết rằng âm mưu của Trung Quốc là xúc xiểm Việt Nam điên cuồng chống Mỹ và 
	Phương Tây để đẩy Việt Nam vào thế cô lập, do đó buộc phải chui vào ống tay 
	áo của Trung Quốc. Mặt khác, Trung Quốc gia tăng ảnh hưởng tại Campuchia, 
	từng bước loại trừ ảnh hưởng của Việt Nam bằng cách hạn chế sức mạnh của CPP 
	hoặc lôi kéo Hunxen và CPP vào vòng ảnh hưởng của mình với bất kỳ thủ đoạn 
	nào, kể cả thoả hiệp với Mỹ; từ đó đặt chân vững vào Đông Dương. Vậy thì, 
	tại sao Bản Báo cáo rất tích cực lên án Mỹ mà tỏ ra lo lắng, bênh che cho ý 
	đồ xấu xa của Trung Quốc: "Chuyển hoá Lào theo quỹ đạo do Mỹ chi phối, thiết 
	lập chế độ thân Mỹ, thân Phương Tây; hạn chế và loại dần ảnh hưởng của Việt 
	Nam, ngăn chặn sự phát triển ảnh hưởng của Trung Quốc". (*). "Về lâu dài, sự 
	liên kết giữa khối NATO Đông Au và khối NATO Phương Đông sẽ khép kín vòng 
	cung bao vây Trung Quốc bằng sức mạnh quân sự trên tất cả các hướng" (*). 
	"Tại Châu Á- Thái Bình Dương, Mỹ xác định việc tiếp tục duy trì sức mạnh 
	quân sự và chi phối quân sự nhằm: không cho Nga có cơ hội khôi phục vai trò 
	siêu cường, ngăn chặn mối quan hệ Nga-Trung liên kết chống lại chiến lược 
	toàn cầu của Mỹ; hạn chế và tiến tới triệt tiêu ý đồ lôi kéo Đông Á và Đông 
	Nam Á vào vòng ảnh hưởng của Trung Quốc" (*). Mục tiêu của Mỹ là bằng mọi 
	giá phải lôi kéo Việt Nam về phía Mỹ, từng bước tạo ra một thể chế chính trị 
	tại Việt Nam thân Mỹ, dưới sự lãnh đạo của Mỹ, phá vỡ thế quan hệ chiến lược 
	Trung -Việt (*)  Ngay cả khi nhận định về tình 
	hình Tây Nguyên, Bản Báo cáo cũng phải đưa "giáo huấn" của Trung Quốc vào: 
	"Đánh giá về những âm mưu và những biện pháp mà Mỹ áp dụng trong thời gian 
	qua trong vấn đề Tây Nguyên, Bộ Chính trị đảng Cộng sản Trung Quốc cho rằng: 
	"Cái mà Mỹ cần làm trước mắt là gây được ảnh hưởng vào các kẽ hở dân chủ do 
	cải cách chính trị mở rộng của đảng Cộng sản Việt Nam..."" (*). (Tại sao lại 
	tôn làm giáo huấn của thầy cả cái nhận định không đâu vào đâu này! Bản chất 
	chính của vấn đề Tây Nguyên có phải do "kẽ hở dân chủ" gây ra đâu)  Rõ ràng, người ta thấy thấp 
	thoáng những ân nhân của Trung Quốc đã ngồi viết, hoặc phảng phất linh hồn 
	tình báo Trung Quốc trong Bản Báo cáo này.  Cách đây mấy năm, một tập tài 
	liệu viết dưới dạng chương hồi kiểu Tam Quốc diễn nghĩa có tiêu đề: "Vương 
	Triều Vũ Chính" được tán phát rộng rãi. Trong tài liệu đó có đoạn đáng lưu ý 
	sau đây: "Sau khi thâu tóm toàn bộ quyền lực về tay mình, hoàng tộc họ Đặng 
	bắt đầu lộng hành. Đầu tiên phải kể đến Mẹ Nguyễn thị Nhẫn - hoàng hậu của 
	vương triều. Bà Nhẫn trước đây chỉ là một con buôn bình thường như bao con 
	buôn khác, nay thấy chồng và con rể đang phát, liền nhảy sang buôn chính 
	trị, buôn tước bán danh... Một tháng 4 lần bay ra, bay vào thành phố Hồ Chí 
	Minh với chức danh là cán bộ Tổng cục 2, rồi được ông Vũ Chính cho thanh 
	toán toàn bộ tiền máy bay. Thông qua chồng và con rể gợi ý Cục tình báo Hoa 
	Nam Trung Quốc mời sang Trung Quốc chữa bệnh (nhưng ai biết bà đã trao đổi 
	những gì với Cục tình báo Hoa Nam để được chữa khỏi bệnh)".  "Vương triều Vũ Chính" không 
	phải do tình báo Mỹ, cũng không phải do bọn phản động cấp tiến trong nước mà 
	do chính các phe phái trong Tổng cục 2 (phe của tướng Như Văn) thảo ra.  Không biết tình báo Trung 
	Quốc hay Tổng cục 2 đã tung bản Báo cáo của Bộ Quốc phòng lên mạng Internet 
	nhằm kích động hằn thù giữa Hoa-Kỳ với Việt Nam, cô lập Việt Nam và ấn sâu 
	Việt Nam vào cái thòng lọng của Trung Quốc?  III- Hù doạ lãnh đạo, 
	lừa dối quân đội và nhân dân  Trong Bản Báo cáo, điệp khúc 
	sau đây được lặp đi, lặp lại nhiều lần:  "Lực lượng phản động, cấp 
	tiến đang tăng cường chống phá Quân đội, mà tập trung trước hết là Tổng cục 
	2. Bọn đầu sỏ đánh giá: "Một trong những biện pháp để thúc đẩy các hoạt động 
	"dân chủ", "tự do", "chia rẽ, khoét sâu mâu thuẫn nội bộ Đảng", "chống tiêu 
	cực"... đó là phải tìm bằng chứng, tán phát tài liệu tuyên truyền, bôi nhọ 
	Tổng cục 2, hạ thấp uy tín của Tổng cục 2 đối với Đảng và Nhà nước, và gây 
	mâu thuẫn ngay trong nội bộ Tổng cục 2" (*) ( Hoàn toàn láo khoét và bịa đặt. 
	Chắc chắn bọn chúng sẽ câm tịt nếu bị yêu cầu trình bầy chứng cứ thực chỉ rõ 
	cho được bọn đầu sỏ nào? nói ở đâu?, những người cấp tiến đã làm thế nào để 
	gây được mâu thuẫn ngay trong nội bộ TC2?)  "...chống phá cả ở trong và 
	ngoài nước với mục đích hạ thấp uy tín của Tổng cục 2 với Đảng, với Quân đội, 
	tiến tới làm suy yếu sức mạnh, "đánh sập" Tổng cục 2 để chúng dễ bề chống 
	phá ngay từ trong nước, ra đến ngoài nước" (*)  "...các thế lực thù địch đẩy 
	mạnh hoạt động viết bài tuyên truyền, kích động chống phá quân đội và Tổng 
	cục 2 trước Đại hội X. Tất cả những vụ việc này làm cho Đảng bị phân tán... 
	không tập trung được vào hoạch định đường lối, xác định nhân sự" (*) (tức là 
	cản đường vào Trung ương của Nguyễn Chí Vịnh)  "Thời gian tới, mức độ chống 
	phá Đảng, Quân đội và Tổng cục 2 sẽ càng ngày càng quyết liệt hơn - với mục 
	tiêu là "dọn đường" nhằm "chuẩn bị" cho Đại hội X" (*) (Ghê chưa. Tổng cục 2 
	quan trọng ngang với Đảng, Quân đội kia đấy. Không cần đánh phá nền kinh tế, 
	không cần làm tha hoá nền văn hoá, giáo dục, không cần đánh phá ban Tư 
	tưởng- Văn hoá... chỉ cần đánh phá xong Tổng cục 2 là tan nát hết đất nước 
	này. Chẳng nhẽ dân tộc này, đất nước này tồn tại không cần nhờ đại nghĩa, 
	không cần nhờ lao động sáng tạo... mà chỉ cần dò la, nhìn trộm, nghe 
	lén...?)  Cao ngạo đến thế là cùng! 
	Thật là không còn coi ai ra gì nữa cả. Họ xem những người lãnh đạo Đảng, Nhà 
	nước này như bầy trẻ nhỏ không biết nhận thức, không đủ trình độ phân tích 
	để có thể nhận ra ngay cái trò mà cha ông họ thường đem con ngoáo ộp ra doạ 
	nạt họ.  Trâng tráo đến mức họ còn dám 
	tung dư luận dọn đường chuẩn bị tâng Nguyễn Chí Vịnh lên làm Tổng Bí thư. Họ 
	bảo hãy học tấm gương Andropov, Putin.  Nhưng, hãy xem Nguyễn Chí 
	Vịnh là người thế nào?  Lại xin trích dẫn tài liệu 
	"Vương triều Vũ Chính":  "Với ông bố đẻ (Nguyễn Chí 
	Thanh) là một gương sáng bao nhiêu, thì Vịnh ta lại là một kẻ dốt nát, lừa 
	thầy phản bạn bấy nhiêu. Ngay từ khi còn đi học đã thường xuyên lưu ban. Do 
	vậy, năm 1976 được đưa lên trường văn hoá Lạng Sơn để học tập, rồi nhờ các 
	đồng đội cũ của bố, được vào trường Đại học Kỹ thuật Quân sự. Tại đây, lại 
	không chịu học tập rèn luyện, đi ăn cắp, trấn lột, bị đuổi học, lại được các 
	bạn của bố đỡ, cho vào học Trường Sĩ quan Thông tin. Ra trường, không nơi 
	nào dám nhận, cuối cùng rất khó khăn ông Như Văn mới cho vào Cục 2... Từ khi 
	làm phò mã, chưa làm được việc gì ra hồn. Được phân làm giám đốc Toserco 
	(mua bán vũ khí) thì toàn mua hàng đểu cho quân đội, phải kể đến 2 chiếc 
	MI-8, 6 chiếc SU, 272 chiếc tàu chiến, về Việt Nam toàn bộ phải đại tu lại, 
	không có lý lịch bay... Sau đó, để dễ bề tổ chức ăn chơi, Vịnh ta cho xây 
	một số nhà gọi là mật như ở Cổ Nhuế, Gia Lâm, Thanh Xuân, mỗi nhà trị giá 
	khoảng 800 triệu để chiều thứ bẩy, chủ nhật, Vịnh ta tổ chức ăn chơi đàn 
	đúm. Chưa kể khi vào nhà hàng đập phá như tối 10-2-2000 Vịnh kéo gần 30 
	chiến hữu đến quán Thái Ba (10 Hồ Xuân Hương), khi đứng dậy ra về mới hết có 
	gần 20 chai rượu ngoại khoảng 8 triệu đồng, chưa kể đồ ăn".  Toàn bộ Bản Báo cáo dài 23 
	trang nhưng cả phần đặt vấn đề và 2 phần đầu với các nội dung rất trọng đại: 
	"Âm mưu, ý đồ của Mỹ đối với thế giới và khu vực" và "Chiến lược hoà bình 
	của Mỹ và các thế lực thù địch đối với Việt Nam hiện nay và dự báo trong 
	thời gian tới "chỉ có 10 trang; trong khi đó, riêng phần 3 chiếm tới 13 
	trang. Toàn bộ phần 3 nói rất quanh quéo, lộn xộn, lê thê nhưng cuối cùng 
	chỉ cốt tô mạc cho nổi bật 3 kẻ thù đặc biệt nguy hiểm: Hoàng Minh Chính, Lê 
	Hồng Hà, Nguyễn Thanh Giang. Những biểu hiện căm thù cùng cái tâm trạng 
	hoảng hốt cao độ cùng những lời kêu rống thống thiết khiến người ta cảm thấy 
	như đất nước đang trong hồi đại lâm nguy và toàn bộ xe tăng, chiến hạm, tên 
	lửa... đang được Bộ Quốc phòng vận hành để chĩa tất cả vào ba con người này. 
	Nhưng, ba đối tượng này là những người như thế nào. Chính Bản Báo cáo đánh 
	giá: "...những tên cộm cán của "phong trào" (Hoàng Minh Chính, Hồng Hà, 
	Thanh Giang...) đều đã già và có những bất đồng" (*) "Đáng chú ý trong số 
	phản động cấp tiến trong nước mà chúng tự gọi nhau là "Lực lượng dân chủ" 
	đang nổi lên Nguyễn Thanh Giang và Lê Hồng Hà được đồng bọn ca tụng là "cao 
	tay" hơn cả. Hai nhân vật này đồng quan điểm với nhau, trong đó Thanh Giang 
	thường viết tài liệu công khai, mang tính trí tuệ, đại diện cho giới trí 
	thức. Còn Hồng Hà thì tự xưng là "Đại diện cho CM lão thành"- thường viết 
	bài dấu tên, nặc danh, chọc sâu vào nội bộ Đảng, Quân đội và những vấn đề 
	mang tính luật pháp. Đáng chú ý là Thanh Giang thường xuyên tiếp xúc, quan 
	hệ với sứ quán Mỹ, với phóng viên, đài báo nước ngoài, chống đối công khai 
	và rất hung hăng". (*)  Công khai thì hoàn toàn công 
	khai thật, nhưng làm gì có chuyện "rất hung hăng". Những người từng tiếp xúc 
	hay từng đọc những bài viết của Nguyễn Thanh Giang đều không ai nhận thấy 
	bản tính ấy trong con người này. Chẳng qua đây chỉ là sự phản kích lăng loàn 
	của mấy kẻ gian thần khi bị ông Nguyễn Thanh Giang công khai kiến nghị với 
	Đảng, Chính phủ cho thành lập phiên toà đại hình xét xử trọng tội của ba đối 
	tượng mà ông cho là những mafia vô cùng nguy hại đối với Đảng, với đất nước: 
	Lê Đức Anh, Đặng Vũ Chính, Nguyễn Chí Vịnh.  Cũng đúng là Nguyễn Thanh 
	Giang có "thường xuyên tiếp xúc, quan hệ với Sứ quán Mỹ, với phóng viên, đài 
	báo nước ngoài". Nhưng, ai cho phép các người coi như vậy là xấu, là làm 
	điều cấm kỵ? Nói thế là vô chính trị, là chống lại chủ trương, đường lối của 
	Đảng. Nghị quyết Đại hội IX đã nêu: "Mở rộng hơn nữa công tác đối ngoại nhân 
	dân, tăng cường quan hệ song phương và đa phương với các tổ chức nhân dân 
	các nước, nâng cao hiệu quả hợp tác với các tổ chức phi chính phủ quốc gia 
	và quốc tế, góp phần tăng cường sự hiểu biết lẫn nhau, quan hệ hữu nghị và 
	hợp tác giữa nhân dân ta và nhân dân các nước trong khu vực và trên thế giới 
	".  Không phải bây giờ, mà Nguyễn 
	Thanh Giang quan hệ với nước ngoài nói chung, với Phương Tây và Hoa Kỳ nói 
	riêng đã từ mấy chục năm rồi. Các lực lượng an ninh và tình báo đã từng theo 
	dõi rất chặt chẽ, rất tỷ mỷ nhưng thử hỏi suốt mấy chục năm qua, cho tới gần 
	đây, có cơ quan nào phát hiện được điều gì sai trái, khuất tất không? Trong 
	chuyến sang công tác ở Trường Đại học UCLA năm 1996 ông từng được mời đến 
	đàm đạo tại văn phòng Quốc hội California. Tại Việt Nam, ông từng hội kiến 
	với: Chủ tịch Đảng Tự do-Dân chủ Pháp, Đại biểu Quốc hội Hoa Kỳ, trợ lý Bộ 
	trưởng Ngoại giao Hoa Kỳ, Đại diện Liên Minh vì Cải tổ Dân chủ Châu Á.. và 
	nhiều chính khách, nhiều nhà báo nước ngoài, Tổng cục 2 có săn được tí chút 
	gì xấu từ các buổi đó không? Không săn được tin tức tức thời thì ít ra cũng 
	phải chứng minh được những hậu quả xấu về sau đã gây ra trực tiếp từ những 
	cuộc tiếp xúc đó chứ.  Không, không hề có gì khuất 
	tất, không hề có gì xấu mà chỉ có những thành tích tốt đóng góp đáng kể cho 
	nhân dân, cho đất nước. Đầu thập kỷ 90, chính Nguyễn Thanh Giang là người đã 
	trực tiếp góp phần mở đường cho các công ty dầu khí Hoa Kỳ đầu tiên vào Việt 
	Nam và bắc cây cầu cho các nhà khoa học địa chất Hoa Kỳ đầu tiên đến Việt 
	Nam. Nhờ khoản tài chính có được từ một đề tài hợp tác nghiên cứu khoa học, 
	ông đã cùng giáo sưbác sĩ ỹ Judith Ladinsky- Chủ tịch Hội Hợp tác Khoa học 
	-Công nghệ Hoa Kỳ-Việt Nam - tổ chức 2 Hội thảo Khoa học Địa chất Việt Nam 
	và Đông Dương tại Hoa Kỳ và đài thọ toàn bộ học phí cùng tiền ăn ở cho 4 
	nghiên cứu sinh thạc sĩ, tiến sĩ (3 người từ Viện Khoa học Việt Nam, một 
	người từ Tổng cục Địa chất) đầu tiên tại Mỹ, kể từ sau 1975...  Bản Báo cáo quan trọng trước 
	Quân uỷ Trung ương mở rộng đứng tên Bộ Quốc phòng mà không nêu được phương 
	hướng, nhiệm vụ và dự kiến phương án giải quyết các tình huống có thể sẽ xảy 
	ra trong lĩnh vực an ninh-quốc phòng từ nay đến Đại hội X. Chẳng những thế, 
	không chỉ hù doạ, Bản Báo cáo này còn lừa dối lãnh đạo, lừa dối quân đội, 
	lừa dối nhân dân bởi sự bịa đặt hàng loạt sự kiện không đúng sự thật.  Suốt mấy tháng giữa năm 2004, 
	ông Mạnh Sơn không hề ra khỏi Hải Phòng nhưng Bản Báo cáo viết: "...Mạnh Sơn 
	vào Miền Nam (6-2004)" (*). Đã lâu, ông Hoàng Minh Chính không đến nhà ông 
	Lê Hồng Hà vì lên thang gác rất khó khăn, nhà văn Hoàng Tiến và tôi cũng 
	không có mặt vào ngày đó nhưng Bản Báo cáo viết: "Ngày 22-02-2004, tại 62 
	Ngô Quyền-Hà Nội đã diễn ra cuộc gặp mặt của một số nhân vật cấp tiến Hà Nội 
	gồm Hoàng Minh Chính, Hồng Hà, Thanh Giang, Hoàng Tiến". Bản Báo cáo còn bịa 
	ra: "Cuộc gặp triển khai một số công việc từ nay đến Đại hội X" (* ), nào là 
	mục tiêu thế này, phương châm hoạt động thế kia, biện pháp thế nọ...  Một điều thất tín, vạn sự bất 
	tin. Cho nên, có thể kết luận đây là một báo cáo láo, lừa dối Đảng, lừa dối 
	nhân dân, lừa dối quân đội rất trâng tráo.  Hù doạ lãnh đạo, rồi chính họ 
	bị tự hù doạ. Báo cáo mạng nặng tâm trạng hoang mang và rất hốt hoảng. Họ la 
	toáng lên, líu cả lưỡi. Nào là "Bọn cấp tiến, phản động, xét lại, cơ hội 
	chính trị và bất mãn" (*). Nào là: "địch, cấp tiến, xét lại, bất mãn, những 
	người không hiểu tình hình..." (*). Người đọc thấy vừa buồn cười, vừa thương 
	hại, vừa khinh bỉ. Trong con mắt ngầu đỏ và cái đầu đen tối của họ, tất cả 
	những cấp tiến, xét lại, không hiểu tình hình... đều là phản động, đều là kẻ 
	địch. Bởi vậy, trong Bản Báo cáo có cả Hoàng Tùng, Sơn Tùng, Nguyễn Nam 
	Khánh, Nguyễn Khắc Huỳnh, Nhật Hoa Khanh (Nếu không mau mau nhốt bọn này lại 
	thì với chứng tự ký ám thị ngày càng nặng lên, với tâm trạng hốt hoảng thế 
	này, chúng sẽ xách súng ra đường bắn loạn xạ và sẽ giết người không gớm tay 
	theo kiểu tàn sát Thiên An Môn).  Cần dứt khoát triệt bỏ thủ 
	đoạn hèn hạ của kẻ tiểu nhân. Hễ không bằng lòng ai, không thần phục nổi các 
	bậc chính nhân thì dùng quyền lực cưỡng bức dư luận, xua tất cả bọn gian 
	thần ra đàn áp, quy kết cho bất kỳ bậc hiền tài có bản lĩnh, có nghĩa khí 
	nào là ăn phải bả tư bản, là gián điệp, là phản động, là kẻ địch...  IV- Kiến nghị  1 - Từ mấy năm trước đã nghe 
	lan truyền câu ca:  Khá khen anh Phạm Văn Trà Năm nhà, ba vợ cũng là Trung 
	ương  Song, nghĩ rằng ông ta có tật 
	nhưng có tài nên mới được thăng tiến chức tước cao đến thế. Không ngờ, qua 
	Bản Báo cáo này, thấy bộc lộ sự quá non kém trong trình độ của ông. Dù có 
	đội ơn ông Lê Đức Anh và vì thế mà phải vì nể Tổng cục 2 đến thế nào, ông 
	Trà cũng phải đủ tỉnh táo, tinh khôn mà biểu hiện chừng mực hơn, kín đáo hơn. 
	Bản Báo cáo tung ra làm trong ngoài ai cũng phải ngạc nhiên và không tưởng 
	tượng nổi sao nó lại "đểu một cách quá ngu" như vậy (Chữ mà tôi đã từng bất 
	ngờ thốt lên để văng vào mặt những người đã chủ trương tổ chức đám tang Trần 
	Độ tồi tệ đến thế).  Chắc là Phạm văn Trà không 
	trực tiếp viết Bản Báo cáo này, nhưng ông đã duyệt chủ trương và đã ngồi chủ 
	trì buổi họp quan trọng kia.  Trình độ đại tướng - Bộ 
	trưởng Quốc phòng như vậy chẳng trách máy bay Lý Tống bay bao nhiêu vòng, 
	rải hàng tạ truyền đơn rồi lại ung dung bay ra mà Phòng không ta vẫn bất 
	động; Thế mà, sau đó lại bỗng dưng hốt hoảng hô hoán chĩa thẳng tên lửa vào 
	máy bay của ta!  Bộ trưởng Quốc phòng như thế, 
	Tổng cục 2 như thế cho nên bao nhiêu điểm nóng ở biên giới Phía Bắc, biên 
	giới Tây Nam cứ sục sôi và âm ỉ. Rồi Thái Bình nổi dậy, Tây Nguyên nổi 
	dậy... mà họ có dự báo được gì đâu. Đồng bào đã rùng rùng kéo tới các công 
	đường mà phương án tác chiến không sắc bén nên đối phó bị động và suốt thời 
	gian dài sau đó vẫn không phân tích nổi tình hình để giúp lãnh đạo Đảng và 
	Nhà nước nhận định đúng về nguyên nhân cơ bản của vấn đề. Có gì đâu, như Bản 
	Báo cáo này đã thể hiện, toàn bộ tâm trí của họ chỉ chủ yếu tập trung chuẩn 
	bị chiến trường đồ sộ chống lại ba ông già đã nêu ở trên. Rồi khí tài, rồi 
	kinh phí Nhà nước chu cấp được họ đầu tư vô tội vạ vào các công cuộc kiểu 
	như rều rễu đuổi theo Nguyễn Thanh Giang từ tỉnh này sang tỉnh khác khi ông 
	đi du lịch, đi tham quan các chiến trường xưa, đi viếng nghĩa trang Trường 
	Sơn cùng các đoàn lão thành cách mạng và cựu chiến binh.  Ai có thể tin rằng nếu đột 
	nhiên quân xâm lăng lại ào ào kéo sang thì ta có còn có thể chiến đấu ít ra, 
	như năm 1979 không?  Xét trình độ nhận thức và khả 
	năng thực thi nhiệm vụ, tôi đề nghị cần minh định lại một cách nghiêm túc 
	cương vị Bộ trưởng Quốc phòng của ông Phạm văn Trà.  Việc cố tình hay vô ý để lọt 
	Bản Báo cáo và đưa lên Internet đã gây tác hại vô cùng nghiêm trọng đến uy 
	tín và danh dự Đảng nói chung và Quân đội nói riêng, làm nứt vỡ mối quan hệ 
	Việt Nam - Hoa Kỳ vốn đã rất khó khăn vun đắp; tôi đề nghị nghiêm khắc kiểm 
	điểm và có hình thức xử lý kỷ luật thích đáng đối với ông Phạm văn Trà.  2 - Bản Báo cáo không chỉ 
	biểu hiện trình độ quá thấp kém, không chỉ nhằm thoả mãn ý đồ phản kích cá 
	nhân thấp hèn mà còn gây tác hại vô cùng lớn như vừa nói ở trên, đề nghị cần 
	truy tố những người chỉ đạo, người chủ trương và người trực tiếp viết Bản 
	Báo cáo.  3 - Qua những phân tích trong 
	phần I phần II và phần III của bản viết này, thấy rõ rằng trong Tổng cục 2 
	đang ẩn núp những tình báo của Trung Quốc, đề nghị truy xét và tiêu diệt 
	chúng.  4 - Cần khẩn trương thanh lọc 
	để làm trong sạch Tổng cục 2  5 - Cần thanh tra toàn diện 
	để phát hiện những vụ tham ô, lãng phí lớn của Tổng cục 2  Trong khi cần tỏ thái độ 
	quyết liệt đúng mức với những sai trái, những tội trạng của một số phần tử 
	xấu trong Quân đội và Tổng cục 2, bản viết này đôi khi tỏ ra khiếm nhã. Tác 
	giả xin được lượng thứ. Khi cuộc kháng chiến chống Pháp chuyển mạnh sang 
	tổng phản công, tác giả đã từng tự nguyện cạo trọc tóc và nằn nèo xung vào 
	làm một chiến sĩ nhỏ trong đội quân vĩ đại của nhân dân Việt Nam anh hùng và 
	vẫn hằng tôn kính những chiến sĩ tình báo thông minh, dũng cảm tuyệt vời đã 
	lập nhiều chiến công xuất sắc. Không chỉ ngày xưa, mà bây giờ Tổng cục 2 vẫn 
	không thiếu những người tài cao đức trọng do vậy cần "lọc máu" để Tổng cục 2 
	lại cường tráng, thắm đỏ như xưa. Đấy chính là một trong những mục tiêu tác 
	giả hướng tới khi cầm bút.  Tha thiết kính mong được quý 
	vị quan tâm đến nội dung bản viết này.  Chuẩn bị kỷ niệm 60 năm thành 
	lập Quân đội Nhân dân Việt Nam  Trân trọng  
	Nguyễn Thanh Giang  
 
 
 
 
 |