Trả lời phỏng vấn Mạng lưới Dân chủ Việt Nam Ngày 26 tháng 12 năm 2004 Mạng lưới Dân chủ Việt Nam Qua nhiều tài liệu và văn thư của các tướng lĩnh gửi lãnh đạo, người ta thấy Tổng cục 2 đã và đang lộng hành, khuynh loát cả đảng Cộng sản Việt Nam lẫn chính quyền của Ðảng, gần đây, bức thư cảnh báo nguy cơ mất nước của ông càng nêu rõ một hiểm hoạ rất lớn và một cuộc đấu tranh gay gắt, quyết liệt đang diẽn ra trong nước. Xin ông cho biết: trong việc phanh phui những việc làm của cựu chủ tịch nước Lê Ðức Anh và nhóm sỹ quan quân đội theo ông ta có bao hàm yếu tố đấu tranh cho dân chủ hoá xã hội Việt Nam không? Hay đấy chỉ đơn thuần là chuỵện đấu tranh bè phái, phe nhóm? Cũng xin ông cho biết : khi ông nói về nguy cơ mất nước là ông muốn chỉ nước Việt Nam nói chung của nhân dân Việt Nam hay chế độ cộng sản đang cai trị Việt Nam? Nguyễn Thanh Giang Trong thư đề ngày 3 tháng 1 năm 2004, đại tướng Võ Nguyên Giáp chỉ rõ: “ Vấn đề chấn chỉnh Tổng cục 2 là vấn đề có liên quan đến thành bại của công cuộc xây dựng, chỉnh đốn Ðảng, đến việc giải quyết những vấn đề tồn tại trong Ðảng từ trước tới nay ”. Thư đề ngày 17 tháng 6 năm 2004 của thượng tướng Nguyễn Nam Khánh cũng xác định : “ Ðây là một vụ án cực kỳ nghiêm trọng, còn nghiêm trọng hơn gấp nhièu lần vụ Năm Cam, Lã thị Kim Oanh, liên quan đến mất còn của chế độ XHCN và Tổ quốc, đến sinh mệnh chính trị, uy tín, hạnh phúc của rất nhiều đồng chí ”. Như vậy, ban đầu những kiến nghị các vị tướng nêu ra chỉ nhằm giải quyết những vấn đề tồn tại trong Ðảng từ trước tới nay, và giải quyết “ sinh mệnh chính trị, uy tín, hạnh phúc của rất nhiều đồng chí ”. Tuy nhiên, khi câu chuyện vỡ lở thì nhiều người thấy được như tôi đề cập, muốn giải quyết vấn đề đã trở nên hết sức nan giải này thì phải giải quyết tận gốc cái nguyên nhân đã tạo điều kiện cho nó nẩy sinh và cho nó nương náu qua suốt nhiều nhiệm kỳ Ðại hội Ðảng : vấn đề chế độ chính trị, vấn đề chuyên chính vô sản bất cháp luật pháp, vấn đề không có dân chủ và không công khai. Cũng giống như, muốn chống tham nhũng tương đối triệt để trên cả bình diện chung thì phải chống cái cơ chế đẻ ra tham nhũng. Thực tế sẽ cho thấy, nếu chỉ nêu ra để đặt vấn đề giải quyết có tính chất “ cá nhân ” thì rất có thể vụ án sẽ bị cho chìm xuống vì người ta cho rằng sự việc thì đã qua rồi, ai bị oan sai thì cũng đã phải chịu đựng được rồi, đừng xới lại làm gì để thêm phức tạp cho Ðảng, cho tổ chức. Phải biết hy sinh cá nhân cho Ðảng. Quả vậy, ngày 8 tháng 7 năm 2004, ông Phan Diẽn đã trả lời thượng tướng Nguyễn Nam Khánh: “Trong văn bản của đồng chí có đề cập đén sự liên quan của một số đồng chí lãnh đạo trước đây. Vì đã lâu rồi và không ảnh hưởng trực tiếp đến nội bộ Ðảng hiện nay nên không làm. Vì đưa ra vấn đề này, sẽ tranh cãi rồi không kết luận được, sẽ làm cho tình hình phức tạp thêm" Sau bài “Cảnh báo nguy cơ mất nước” của tôi, sự xuất hiện bài “Cần xử lý ngay những vụ án chính trị nghiêm trọng” của nhà cách mạng lão thành Lương Ðống đã tạo nên trạng thái cộng hưởng ánh sáng mạnh soi tỏ cho thấy có bàn tay điều hành hoặc linh hồn tình báo Hoa hải ngoại đang ám ảnh Tổng cục 2. Ðọc hai văn bản ấy, người tỉnh táo không thể không thừa nhận rằng đã có thực trạng là không chỉ mắc mưu mà còn tự nguyện làm tay sai cho Trung Quốc. Ta đã từng đánh Mỹ vì “ba ngàn triệu trên đời” ( Câu thơ Tố Hữu: Ta vì ta ba chục triệu con người. Cũng vì ba ngàn triệu trên đời ), từng cắt nhượng một phàn lãnh thổ và lãnh hải cho Trung Quốc; rất có thể, khi núng thế, bọn maphia - gian thần sẽ noi theo Lê Chiêu Thống cầu viện Bắc Triều bảo vệ ngai vàng cho họ. Mạng lưới Dân chủ Việt Nam Trong bức thư gửi cho lãnh đạo đảng Cộng sản ngày 15 tháng 7 năm 2004, tướng Nguyễn Nam Khánh ghi nhận lời ông Phan Diễn thay mặt Bộ Chính tri: “Có những việc Bộ Chính trị không cần báo cáo cho Trung ương, có những việc không cần nói cụ thể cho Trung ương và không thảo luận”, tức là ông Phan Diễn đặt Bộ Chính trị cao hơn Trung ương do Ðại hội Ðảng bầu ra. Ðiều này có ý nghĩa gì? Một sự vi phạm điều lệ Ðảng bình thường do tính “kiêu ngạo cộng sản” sinh ra hay là một bước tiến mới, cao hơn nữa, trong việc đem chế độ độc tài áp dụng không những cho nhân dân bị cai trị, mà cho cả đảng Cộng sản? Nguyễn Thanh Giang Trong thư gửi Ban Chấp hành Trung ương DCSVN đề ngày 20 tháng 11 năm 1993 tôi đã viết: “Viện lý dân chủ tập trung, người ta buộc mọi dảng viên phải nói theo Ban Chấp hành Trung ương, và toàn BCHTƯ phải nói theo vài người trong Bộ Chính trị. Người ta không chỉ nô lệ hoá tư tưởng đảng viên, mà toàn xã hội” . Thật vậy, người ta không chỉ biến đảng viên thành những con chiên ngoan “ đạo ” Mác- Lê mà còn là một bầy cừu nhỏ được chăn dắt bởi các “ lãnh tụ ”. Người ta nói đảng Cộng sản Việt Nam là của giai cấp công nhân Việt Nam, nhưng công nhân Việt Nam đang sống dưới vực so với các bậc quyền thế ở trên trời, và, có thể xem đời sống công nhân Việt Nam là khốn khổ về vật chất, bi đát về tự do, dân chủ so với công nhân ở nhiều nước do các đảng của giai cấp tư sản cai trị ! Quyền dân chủ của đảng viên ngày mỗi bị tước bỏ dần, trắng trợn nhất là qua “ 19 điều cấm kỵ đối với đảng viên ”. Tuy nhiên, đến vấn đề biên cương, hải phận thời gian qua và vụ án siêu nghiêm trọng này mà cũng không đưa ra trình bầy cụ thể và xin ý kiến của BCHTƯ thì tôi cho rằng đấy là sự khinh thị quá đáng, mang tính chất độc tài, độc đoán tệ hại không thể chấp nhận được.
Mạng lưới Dân chủ Việt Nam Những tin tức mới nhất từ Trung Quốc cho biết ông Hồ Cẩm Ðào vừa công khai tuyên bố chống lại moi mưu toan đòi hỏi Trung Quốc phải có dân chủ và nhân quyền mà ông Hồ gọi là dân chủ tư sản. Ðồng thời, bộ máy trấn áp của chính quyền Trung Quốc đang được khởi động nhằm vào những nhà dân chủ Trung Quốc. Việc bắt giữ ba trí thức nổi tiếng, tuy ngắn ngủi, như nhà phê bình văn học Lưu Hiệu Bố, nhà văn Dư Triết và nhà văn kiêm nhà lý thuyết chính trị Trương Tố Hoa, phải chăng là dấu hiệu xấu cho các nhà dân chủ Viêt Nam vì trong đại đa số trường hợp, người ta thấy DCSVN thường hành động theo cách của quan thầy Trung Quốc. Sự xuất hiện bài báo đả kích ông trên báo Công an Nhân dân vừa qua có phải là một dự lệnh chuẩn bị đàn áp trước hết với chính bản thân ông ? Nguyễn Thanh Giang Các nhà lãnh đạo cộng sản Việt Nam thường học tập Trung Quốc, noi theo Trung Quốc, nhưng oái oăm thay, họ chỉ học tập và làm theo những cái xấu, cái sai. Ðiển hình là cải cách ruộng đất, đấu tranh chính trị. Lúc Trung Quốc sực tỉnh và có điều chỉnh, cải tạo đúng thì Việt Nam lại ngoảnh mặt đi. Trước đây là đối với quan điểm “ Mèo trắng, mèo đen miẽn bắt được chuột ” của Ðặng Tiểu Bình, nay là thuyết Ba Ðại diện của Giang Trạch Dân . Bây giờ, nếu họ định học tâp Trung Quốc dấy lên đợt đàn áp mới thì đấy là phương thức giải khát cơn cuồng nộ của kẻ bạo tàn bằng cách nâng lên môi chén thuốc độc. Họ cần nhớ rằng quảng trường Thiên An Môn còn giăng giăng mãi một bãi tha ma đầy tiếng hú ghê rợn trong đầu nhiều nhà lãnh đạo Trung Quốc. Dẫu sao, ở Thiên An Môn chủ yếu gồm những học sinh, sinh viên mới bước vào đời ; ở Việt Nam ngày nay, không chỉ những Trần Ðộ, Nguyễn văn Trấn, Nguyễn Hộ, mà ngay cả chúng tôi cũng đã từng có thành tích đóng góp cho nhân dân, cho đất nước, từng có bề dày tham gia cách mạng lớn hơn hầu hết tất cả những nhà lãnh đạo hiện nay. Ngoài việc xét định đúng sai, nhân dân Việt Nam sẽ còn không dung thứ tệ bội nghĩa, vô đạo. Vả chăng, khác với cơ thể Trung Quốc khổng lồ, sức ép dư luận và đòn trừng phạt của lương tri nhân loại lên cái chính quyền vốn đang bối rối vì ngổn ngang sai lầm trong đường lối chính sách và mục nát vì tham nhũng này không biết rồi sẽ đem tới những hậu quả lớn đến mức nào, ngoài mong muốn của họ. Ðấu tranh dân chủ hoá xã hội ở Việt Nam ngày nay là sự nghiệp thiêng liêng, cao cả đầy gian khó hiểm nguy nhưng những ai tha thiết với quê hương, giông nòi không thể không ngoan cường dấn thân. Ðúng như câu nói từ ngày đầu cách mạng của bậc tiền bối Nguyễn An Ninh mà nhà trí thức trẻ Ðỗ Nam Hải mới đây gợi lại để nhắc nhở, để thôi thúc chúng ta: “ Tự do không thể van xin mà được. Tự do phải giành lấy mới có ”. Biết rằng, hiện nay, tôi như cái gai trong mắt một số người lãnh đạo xấu và có thể họ đang chuẩn bị đàn áp tôi một cách cuồng bạo của kẻ mất trí. Nhưng, tôi, tôi không nhìn vào cặp mắt ngầu tia máu đỏ và cái đầu đen tối của họ, tôi nhìn thấy sức mạnh thiêng liêng của chính nghĩa và nghe thấy tiếng gọi thiết tha vì tương lai tươi sáng của dân tộc tôi. Mạng lưới Dân chủ Việt Nam Trong bài báo mạ lị Nguyễn Thanh Giang trên báo Công an Nhân dân có trích một đoạn như để minh chứng cho sự hối cải của ông đối với những bài viết trước đây là thế nào ? Nguỵ tạo, hay là ông có viết một bức thư như vậy, kể cả dưới áp lực của CA trong thời gian ông bị cầm tù? Nguyễn Thanh Giang Chưa cầm tù chung thân được tôi, chưa sát hại dược tôi, họ tìm mọi cách bôi bẩn tôi, hạ uy tín của tôi. Họ giăng bẫy, họ rọi kính hiển vi vào lý lịch gia đình và lý lịch bản thân tôi. Nhưng, đằng đẵng hàng chục năm qua, họ không tìm nổi một vết đen nào để có thể tô mạc lên được. Tháng 8 năm 2003, họ đưa lên Internet bản viết tay trong tù của tôi dưới sức ép của họ. Việc làm này chứng tỏ thế quẫn của họ và đấy cũng là ngón đòn tận cùng mà họ cực chẳng đã phải sử dụng để hạ uy tín của tôi mặc dù họ biết làm như thế là tự tố cáo hành vi phạm pháp của họ. Báo cáo của Bộ Quốc phòng còn có phần có thể nghi hoặc rằng không do Tổng cục 2 đưa lên mạng, nhưng bản viết trong tù của tôi thì hoàn toàn chắc chắn chỉ có thể do Tổng cục 2 hoặc công an đưa lên mạng mà thôi. Ơ trong tù thì nên dùng mọi sách lược để thoát ra ngoài đã, kể cả việc nhún mình. Miễn không bao giờ được bán rẻ bạn bè, đồng chí. Ðấy là tôi nói nguyên tắc chung. Ơ câu trích dẫn trong bài báo dăng trên CAND ngày 9 tháng 12 năm 2004, họ đã xuyên tạc hoàn toàn ( Xin mời độc giả tìm đọc lại bản viết đó trên Internet hồi tháng 8 năm 2003, hoăc tại nhà tôi ). Ðó không phải một bức thư gửi bạn, cũng không phải lời tự trách cứ mà là đoạn tôi trình bầy rằng tôi chỉ chủ trương đấu tranh, phê phán những sai lầm trong chủ trương đường lối và lên án những hành động tội lỗi của Ðảng chứ không chủ trương “ xỉa xói ” cá nhân. Thật vậy, nếu không chấn chỉnh những sai lầm trong đường lối chủ trương, không cải sửa chế độ chính trị thì dù có đặt ta vào guồng máy ấy, cương vị ấy, ta cũng phải tham nhũng, cũng phải bất nhân như thế. Cho nên, dưới con mắt tôi, hầu hết họ đều có khía cạnh đáng thương. Ngay cả đối với những công an đã từng tra hỏi, với những cai tù của tôi, tôi cũng không thù ghét họ. Hôm được thả tù, trong túi còn mấy trăm ngàn, tôi đã thành thực rủ họ tổ chức liên hoan chia tay, nhưng họ không dám. Mạng lưới Dân chủ Việt Nam Từ nhiều năm qua, những tiếng nói dân chủ trong nước dường như vẫn chỉ là những đấu tranh của các cá nhân từ các ông Nguyễn Khắc Toàn, Nguyễn Vũ Bình, Phạm Hồng Sơn ở Hà Nội hay Hà Sỹ Phu, Bùi Minh Quốc ở Ðà Lạt, và Nguyễn Ðan Quế, Nguyễn Ðình Huy, Lữ Phương và gần đây, Phương Nam- Ðỗ Nam Hải ở Sài Gòn- Xin ông cho biết đến khi nào Việt Nam có một lực lương dân chủ nối kết những tiếng nói dân chủ ở mọi miền đất nước? Nguyễn Thanh Giang Nên hiểu và hình dung cho được rằng chúng tôi chỉ là những ăng-ten thu phát vươn lên trong không gian, mà nhân dân bao bọc quanh chúng tôi như những trường sóng âm thanh, sóng vô tuyến kết liên thành một hệ thống ở trong nhau. Chúng tôi cũng có thể được xem như những mỏm núi nhỏ nhô lên trên cả khối thạch quyển dày hàng trăm kilomet. Những mỏm núi có thể có tên như đã được kể trong câu hỏi vừa nêu, có thể còn mai danh ẩn tích như những Nguyễn Trung Trực, những Bắc Hà, những Tuệ Minh …Và rồi đây chắc chắn sẽ được thấy những đỉnh cao vòi vọi như Phansipăng, như Ngũ Hành Sơn sau một cơn tạo thiên lập địa kiến tạo nên một đất nước Việt Nam rạng ngời ánh sáng dân chủ. Mạng lưới Dân chủ Việt Nam Nhân dịp năm mới sắp đến, xin ông một lời chúc mừng gửi đến đồng bào trong và ngoài nước Nguyễn Thanh Giang Năm mới 2005-Ât Dậu sắp đến, tôi xin kính chúc quý vị đang nghe buổi phát thanh này dồi dào sức khoẻ, chúc gia đình quý vị an khang, thịnh vượng, hạnh phúc. Cái năm Ât Dậu theo quy luật đất trời đã lại đến, gợi cho ta một ký ức hào hùng, quyết liệt, tôi xin cầu mong cho những Phangsipang, những Hoành sơn … sẽ sừng sững dựng lên để tạo thiên lập địa, để kiến tạo nên một nước Việt Nam rạng ngời ánh sáng dân chủ; một nước Việt Nam đã có độc lập rồi, nay quyêt phải đi tới cái đích tự do-hạnh phúc.
Xin trân trọng kính chào quý vị.
|