Thư phản kháng

Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt nam
Ðộc lập Tự do Hạnh phúc

Hà Nội ngày 26 tháng 2 năm 2000

 

Kính gửi : Các vị lãnh đạo Ðảng, Nhà nước, Quốc hội, Chính phủ
Các cơ quan thông tấn và báo chí,

 

Ngày 4 tháng 3 năm 1999, tôi đang trên đường đến làm việc tại một trung tâm khoa học - công nghệ thì bị một tốp công an đột nhiên ập tới bắt rồi tống giam. Sau hơn hai tháng trời hành hạ tra xét vu vơ, phần vì họ thấy quá chừng vô lý, phần bị dư luận trong và ngoài nước lên án mạnh mẽ, họ buộc phải thả tôi. Mặc dầu vậy, họ vẫn ngoan cố ra “Lệnh cấm đi khỏi nơi cư trú” đối với tôi. Họ tùy tiện và vô trách nhiệm đến mức hết thời gian gia hạn điều tra lần thứ nhất, rồi thời gian gia hạn điều tra lần thứ hai cũng không buồn thông báo gì cho tôi. Họ cố tình duy trì trạng thái lấp lửng để dễ bề thao túng pháp luật.

Khi rời trại giam, họ lệnh miệng cho tôi không được đi khỏi Thành phố. Sáu giờ rưỡi sáng ngày 11 tháng 10 năm 1999 họ lại đột nhiên vô cớ ập vào nhà tôi lấy đi chiếc computer và một số thiết bị khác. Họ còn lôi tôi lên Sở Công an Hà nội để tra hỏi vớ vẩn. Quá phẫn nộ trước sự phi lý đó, tôi không tự kiềm chế nổi, đã phản ứng quyết liệt. Thế là họ lại tùy tiện ra lệnh miệng cấm tôi không được ra khỏi phường! Có lần tôi đã phải hạ mình xuống khẩn khoản trình bày với họ xin được cùng một nhóm anh em nghiên cứu khoa học đi tiến hành khảo sát địa vật lý để tìm kiếm nước ngầm cho một đơn vị bộ đội ở Thanh Hóa quê tôi, nhưng họ cũng không cho.

Tưởng là lương tâm họ day dứt và phần nào biết phục thiện nên khi tôi rời trại giam, họ đã nối lại điện thoại cho gia đình tôi; nào ngờ, sau ngày tôi to tiếng với họ ở Sở Công an Hà Nội, họ lại cắt điện thoại của gia đình tôi, ngang nhiên vi phạm điều 73 của Hiến pháp.

Họ không chỉ rỉ rả vu khống đó đây rằng tôi chống chính quyền nhân dân, cắt điện thoại để cô lập gia đình tôi, mà nhiều người thân thích đến thăm tôi, khi về cơ quan cũng bị nhắc khéo để dung dọa. Họ nhẫn tâm vây chặt tôi trong kiếp tù tại nhà!

Họ không hề dám tranh luận công khai mà chỉ ra sức tìm mọi thủ đoạn nham hiểm để bưng bít, xuyên tạc, nhưng chắc chắn rằng tư tưởng tôi, chính kiến của tôi, quan điểm của tôi, tấc lòng thực sự vì tổ quốc, vì đồng bào của tôi chẳng bao lâu nữa sẽ được đông đảo nhân dân trân quý tiếp nhận. Ðặc biệt là trong điều kiện của thời đại thông tin bùng nổ này.

Tôi thường không phản đối, thậm chí không thấy khó chịu khi bị theo dõi, dò xét, kể cả bị xem trộm thư, bị nghe lén điện thoại nhưng không thể không bực tức trước sự lạm quyền vô lối, sự cẩu thả đến mức vô văn hóa.

Các ấn phẩm khoa học của Viện Hàn lâm Khoa học Nữu Ước, của Hội Ðịa vật lý Mỹ... gửi cho tôi dưới dạng gần như là trần cũng bị bóc ra.(Con dấu của chính họ đóng trên chiếc bao bì ni lông khi dán lại lại quay vào trong!).

Thư của trường đại học Leeds, Vương quốc Anh yêu cầu tôi viết nhận xét cho một nghiên cứu sinh Việt Nam cũng bị xem trộm. Thư của Viện Hàn lâm Khoa học Mỹ mời tôi dự một seminar trong đó chỉ có hai người trình bày hai báo cáo khoa học tự nhiên, người thứ nhất là một giáo sư tiến sỹ Bỉ, người thứ hai là tôi. Seminar tổ chức vào ngày 22 tháng 12 năm 1999, giấy mời gửi trước đó rất lâu nhưng 26 tháng 12 năm 1999 người đưa thư mới trao cho tôi.

Việc thu giữ vô lý các tài liệu và những thiết bị văn phòng trị giá tương đương tiền lương nhiều năm của tôi đã bị nhiều người phản đối. Tướng Trần Ðộ gửi thư cho các nhà lãnh đạo Ðảng và Nhà nước vạch rõ “Theo tôi biết, máy tính là công cụ làm việc của các nhà khoa học, của trí thức và là một tài sản của tư nhân. Sao nhà nước lấy quyền gì mà tịch thu công cụ làm việc và tài sản của công dân. Nhà nước có mắc tội cưỡng đoạt tài sản của công dân không?”. Vậy mà, cho đến nay, họ vẫn chây ỳ không chịu trả cho tôi!

Việc trù dập dã man, phá hoại tàn bạo sự nghiệp và hãm hại vô lương tâm cuộc đời các nhà khoa học tài ba như Nguyễn Mạnh Tường, Trần Ðức Thảo..., những đại quốc công thần như các vị đã từng làm nên chiến thắng Ðiện Biên Phủ, sáng tác Quốc ca cho đất nước v.v... làm cho cả dân tộc đau lòng và tưởng những người có trách nhiệm đã phải thực tâm sám hối. Sao họ không biết tự vấn lương tâm mà nhận ra cho được không phải chỉ những Trần Ðộ, Hoàng Minh Chính, Nguyễn Hộ, Nguyễn Văn Trấn, Lê Hồng Hà... mà ngay cả chúng tôi cũng đã từng vượt bao gian lao, dốc hết tâm lực để cống hiến cả cuộc đời cho nhân dân, cho đất nước mà họ đang được tọa hưởng. Mọi biểu hiện đối xử vong ơn, tồi tệ, vô nhân, phi đạo lý nếu không bị lương tâm tự đầy đọa thì rồi cũng sẽ bị nhân dân, bị lịch sử nghiêm khắc phán xử.

Tôi gửi thư phản kháng này với hy vọng nhận được sự quan tâm của các nhà lãnh đạo Việt Nam chân chính, sự lên tiếng của các cơ quan thông tấn báo chí, của lương tri trong và ngoài nước nhằm đấu tranh triệt bỏ sự áp chế, mất dân chủ, vi phạm nhân quyền mà chúng tôi cũng như nhân dân còn đang phải gánh chịu. Chỉ như vậy mới vươn tới được tiêu chí độc lập, tự do, hạnh phúc mà chúng ta đã nêu lên từ ngày đầu cách mạng, đất nước mới bảo đảm phát triển bền vững cùng các cộng đồng tiên tiến trên thế giới.

 

Trân trọng

Tiến sỹ, Viện sỹ Nguyễn Thanh Giang
Nhà A13 P9 TTPK Hòa mục
Phường Trung hòa - Quận Cầu giấy ố Hà nội