Nguyễn Thanh Giang và bán nguyệt san Tổ Quốc:
những nạn nhân mới của bạo lực báo chí

Tôi vốn là một độc giả trung thành của các tờ báo ngành công an. Riêng tờ ANTG tôi không thiếu một số nào kể từ ngày nó ra số đầu tiên. Nhưng từ khi tôi đọc hai bài viết quá ẩu cuả Hoàng Thắng ( “Về “người đương thời” Đỗ Việt Khoa”) nhằm vào cái đích là “hạ sát” thầy giáo nổi tiếng Đỗ Việt Khoa ở THPT Vân Tảo – Thường Tín – Hà Tây thì tình cảm của tôi với tờ báo này bị sứt mẻ nghiêm trọng.

Đọc xong các bài viết “Sự thật về “tờ báo lậu” Tổ Quốc” của HP trên báo Công an thành phố HCM số 1727 ra ngày thứ 7 – 6/12/2008 và bài ‘‘Nguyễn Thanh Giang -một tay sai của tổ chức “Việt Tân”: đội lốt “dân chủ”, ăn chặn đô la” của Trường Thái trên báo CAND số 1228 ra ngày thứ 7 - 6/12/2008 thì tình cảm mà tôi dành cho những tờ báo này cũng đổ nhào nốt.

Có thể nói, HP và Trường Thái bằng lối viết như thế đã đưa mặt bằng báo chí của Việt Nam rơi xuống bậc đội sổ trong bảng xếp loại báo chí thế giới về tất cả mọi mặt, tức là đứng sau cả Congo, Camơrun, Cuba, Miến Điện. Chẳng cần phải đọc hết bài báo, người ta đã có thể kết luận các tác giả này quá non nớt về nghiệp vụ, quá coi thường độc giả, mục đích của các tác giả là thiếu trong sáng. Người ta có cảm tưởng HP và Trường Thái chỉ chú tâm vào việc đánh người chứ không phải là tác nghiệp nghề làm báo. Chính vì phải chịu quá nhiều áp lực từ các ông chủ đứng đằng sau mà họ đã nhắm mắt bước qua hết thẩy từ luật báo chí đến các chuẩn mực thông thường trong mối quan hệ giữa người với người. Tôi xin dừng lại ở một vài hiện tượng:

Trước hết là hiện tượng đầu bài viết một đường thì thân bài và kết luận lại đi theo một nẻo. Đầu bài thứ nhất nêu: “Sự thật về “Tờ báo lậu” Tổ Quốc”, khi quảng diễn cái chủ đề này tác giả không đưa ra được một lập lý nào để người đọc tin rằng tờ Tổ Quốc là “hàng lậu”. “Hàng lậu” gì mà hơn hai năm qua nó đã ra 54 số dày dặn? Người ta chỉ thấy HP dằng mặt, dằng tên 7 người dân chủ đang bị công an bắt giữ với những điều được gán cho là lời khai chưa được kiểm chứng của họ, khi họ nằm trong buồng giam. Còn lại toàn bộ hồn vía của bài báo đó HP dành vào việc đánh túi bụi, đánh vô hồi kỳ trận dành cho ông Nguyễn Thanh Giang ở trong nước và ông Nguyễn Gia Kiểng ở nước ngoài.

Tác giả Trường Thái với bài báo nhan đề “Nguyễn Thanh Giang là một tay sai của tổ chức “Việt Tân” – Đội lốt “Dân chủ”, ăn chặn đô la” thì cũng chẳng khá hơn chút nào về lương tâm và nghiệp vụ làm báo. Chủ đề bài báo xưng xưng là: Nguyễn Thanh Giang là một tay sai của “Việt Tân”! Vậy mà suốt 3 cột báo ông này chẳng đưa ra được một chứng cớ thuyết phục nào nói rằng ông Giang là người của “Việt Tân”. Đánh ông Giang bằng một cái tít độc địa như thế lại áp cả chân dung của Nguyễn Vũ Bình một người chẳng liên quan gì đến tờ Tổ Quốc, chẳng liên quan gì đến món tiền 125 triệu VNĐ bị ăn chặn. Thế này là thế nào? Thế có phải là phạm tội vu khống cho Nguyễn Vũ Bình, phạm tội “đánh người” vô cớ hay không? Tại sao Trường Thái lại đùa dỡn với danh dự của người khác như thế? Nhà báo Nguyễn Vũ Bình là cựu biên tập viên Tạp chí cộng sản, chắc là ông dám khởi kiện báo CAND về việc này quá.


Vô cớ dùng tấm ảnh minh hoạ
Nguyễn Vũ Bình và Nguyễn Thanh Giang
chẳng ăn nhập gì với nội dung bài báo!


Tôi không hiểu dựa vào những gì mà HP đã bịa ra câu chuyện thầy Vũ Hùng khai nhận 400 USD tiền công rải truyền đơn. Tôi được biết lý do mà người ta bắt giữ thầy Hùng là do thầy treo biểu ngữ ở cầu Nam Thăng Long. Biểu ngữ có nội dung:

- Tham nhũng là hút máu dân!
- Lạm phát tăng giá là giết dân!
- Mất biển, mất đảo là có tội với tổ tiên!
- Đề nghị ĐCS thực thi dân chủ, tự do, đa nguyên đa đảng…
chứ có đâu là rải truyền đơn? Lần thầy Hùng thăm Tịnh Xá chúng tôi, thầy buồn bã nói: “Người ta đuổi việc con thầy ạ. Có người ở nước ngoài gửi biếu con 400 USD để con có chút vốn liếng lê la bơm xe, vá lốp nơi đầu phố để lần hồi kiếm ăn”. Vậy mà hôm nay tôi lại thấy nhà báo HP nói năng lạ lùng quá!

Hôm vừa qua, đọc tờ Hà Nội Mới tôi cũng thấy người ta bôi bác các ông: Luật sư Trần Lâm, cựu chiến binh Điện Biên Phủ Vũ Cao Quận, tiến sĩ Hà Sĩ Phu, nhà lý luận Tiêu Giao Bảo Cự, nhà thơ Bùi Minh Quốc, đại tá Lê Hồng Hà nguyên chánh văn phòng bộ công an, đại tá Phạm Quế Dương nguyên tổng biên tập tạp chí khoa học quân sự, nhà giáo Nguyễn Thượng Long, bác sĩ Phạm Hồng Sơn, nhà báo Nguyễn Vũ Bình, nhà văn Trần Khải Thanh Thùy, kỹ sư Nguyễn Phương Anh, nhà thơ Trần Đức Thạch…là những kẻ “cơ hội chính trị” (!). Tôi chẳng hiểu cơ hội chính trị là cái gì! Tôi chỉ thấy các ông ấy rất ôn hoà khi đưa ra những ý kiến phản biện để Đảng và Nhà nước biết điều mà điều chỉnh. Nghe đâu ông giáo già Nguyễn Thượng Long đã nói với bạn bè rằng: “Ông rất cám ơn báo Hà Nội Mới. Ông ấy cũng xin công nhận mình chỉ là loại trình độ “hạt mít” như Trường Thái bôi bác và ông ấy nói ông ta không hề lén lút kiếm ăn. Ông ấy muốn hỏi các nhà báo vừa rồi đã kiếm được bao nhiêu qua bài báo đó mà ngòi bút của họ “xung thiên” như vậy? Ông Long cũng bày tỏ việc được ghi danh cùng với những trí thức lớn, những nhân sĩ lớn, những nhà văn nhà thơ nổi tiếng, những người Việt Nam yêu nước một cách nồng nàn là một vinh dự không phải ai cũng được hưởng”.

Việc các báo công an đã xúc phạm thô bạo danh dự của ông Nguyễn Gia Kiểng là họ vẫn giữ nguyên thái độ lệch lạc khi nhìn nhận những người Việt Nam yêu nước ở nước ngoài, vẫn dành độc quyền mạt sát đầy hận thù với người Việt Nam ở nước ngoài…Thử hỏi đó có phải là đường lối hoà hợp, hoà giải mà ĐCS thường tuyên truyền hay không? Khi nhà báo lại làm nhiệm vụ của quan toà, nhiệm vụ của đao phủ thì cũng là lúc hiến pháp và pháp luật trở nên vô nghĩa. Điều đó hoàn toàn là hiện thực đối với các tờ báo của ngành công an trong giai đoạn này.

Thật đáng buồn, có những kiến thức quá sơ giản mà các tác giả HP và Trường Thái cũng chẳng thuộc bài. Ví dụ: Khái niệm đạo văn mà Trường Thái vu khống cho ông Giang là hoàn toàn không đúng. Đạo văn là lấy văn thơ của người khác rồi ký tên nhận là của mình. Tờ Tổ Quốc không ai làm việc này, chưa một ai khởi kiện tờ Tổ Quốc, khởi kiện ông Giang về việc này.

Bôi nhọ người khác, miệt thị người khác nhằm vào những dị biệt về cá tính người ta là thói quen của mấy ông bà “buôn dưa lê” nơi hè phố. Chê trách ông Giang ít quan hệ với địa phương phố xóm là không chính đáng, là không thuyết phục. Chẳng có một gia đình nào mà cả hai vợ chồng cùng dắt tay nhau đi họp dân phố cả. Thế mới biết khi hạ mình làm theo lệnh người khác thì người ta có thể chẻ sợi tóc ra làm tư!

Trên đây là những chuyện vặt, đích “hạ sát” bằng được là dành cho ông Giang, cho tờ báo Tổ Quốc và độc chiêu chính là chuyện tiền nong. Những ai chỉ lấy tiền làm trọng, đặt tiền lên quá cao thì suốt đời thường mê lú, mụ mị đi cũng vì tiền. Những người này thường chọn chuyện tiền nong là đòn hiểm độc để hạ sát người khác. Đến nay cái án “lem nhem vì tiền” đã được người ta vận vào hầu hết những gương mặt đối lập ở trong cũng như ngoài nước.

Vì nhiều lý do, người Việt Nam ở nước ngoài thường rất dễ mủi lòng trước những nỗi thống khổ của người đồng bào của mình trong nước. Đứng trước những việc lớn như thảm hoạ thiên tai, lũ lụt, hạn hán, bão tố, tai nạn, dịch bệnh…đến việc nhỏ như tờ Tổ Quốc, người Việt Nam ở nước ngoài thường có tâm thế tự nguyện giúp đỡ bằng tiền bạc. Các cây bút công an miệt thị ông Nguyễn Gia Kiểng đã rót tiền về để nuôi dưỡng tờ báo Tổ Quốc phản động! Nói năng như thế là quá hồ đồ. Xin thiếu tướng Hữu Ước bớt chút thời gian vàng ngọc để đọc hết 1 trong 54 số báo Tổ Quốc đã ra, để xem nó phản động là phản động thế nào! Ông Nguyễn Gia Kiểng tài trợ cho ông Nguyễn Thanh Giang 125 triệu VNĐ là để góp phần nuôi dưỡng tờ báo tiến bộ đó chứ đâu có phải gửi về để mọi người chia nhau! Ông Giang chi dùng bao nhiêu, còn lại bao nhiêu thì đâu còn đó, sao lại vội vàng la lối là ăn chặn! Nói ăn chặn thì là ăn chặn cuả ai đây? Xin hỏi: Thế Cụ Thượng Đỗ Mười ẵm cả triệu USD của tư bản Hàn Quốc rồi bỏ túi riêng, bị người đời thắc mắc lại trợn mắt lên mà mắng: “Đồ ghen ăn tức ở!”, thế thì nó ra làm sao?

Báo Tổ Quốc với lưng vốn chỉ có 125 triệu VNĐ, không mặt bằng, không nhà xưởng đem so với một toà soạn, một tạp chí chính thống tương đương cỡ như Tạp chí cộng sản của ĐCS Việt Nam… sẽ sáng ra nhiều điều đấy. Chắc chắn sau 2 năm, với ưu thế mặt bằng nhà xưởng, kho tàng, phương tiện… tiêu pha nếu không phải hàng chục tỉ thì cũng không dưới một tỉ VNĐ. Tiền đó lấy ở đâu ra? Ít nhất là từ 3 nguồn: tiền bán báo, tiền quảng cáo thuê, tiền tài trợ của Đảng, của ngân sách, của các mạnh thường quân.

Trong khi đó tờ Tổ Quốc không mặt bằng, không nhà xưởng, không tài trợ, báo ra không bán chỉ để biếu, không quảng cáo… thử hỏi với 125 triệu đồng làm sao mà đủ để cho ra đời 54 số tập san trong hơn 2 năm.

Tôi thấy bà Tuyết Mai nguyên chánh văn phòng TW Hội phụ nữ Việt Nam, con gái nhà thơ, nhà cách mạng Thôi Hữu, vợ của tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang bức xúc nói: “Lẽ ra tôi và các con tôi phải kiện ông Giang vì ông này đã mang tài sản của gia đình ra để làm cái việc ích nước nhưng hại nhà mới phải!”. Nhà báo mà chỉ để vừa lòng người ra lệnh cho mình mà vung bút loạn xạ như HP và Trường Thái như thế thì thật đáng buồn cho nhân cách nhà báo. Lớn tiếng mạt sát ông Giang là đồ ăn chặn, tờ Tổ Quốc là đồ “hàng lậu”, là đồ phản động chống lại nhân dân… là lối nói của đám đòi nợ thuê không biết ngượng mồm. HP và Trường Thái hãy cố mà đọc cho hết 54 số báo Tổ Quốc đi rồi hãy la lối, hãy đại ngôn dạy người.

Bàn tay thô lậu và dị dạng đến thế nào cũng không che được ánh mặt trời. Việc tờ Tổ Quốc tồn tại được hơn 2 năm với 54 số liên tục là một minh chứng vô cùng thuyết phục: Đây là tiếng nói tốt, tiếng nói đó được nhân dân chấp nhận và đón chờ. Tiếng nói đó rất đáng trân trọng khi người viết dám xông vào những vấn đề nổi cộm, gay cấn và nhậy cảm nhất mà hơn 700 tờ báo và tạp chí chính thống trong nước đều theo nhau mà lảng tránh như: Vấn đề chủ quyền lãnh thổ , vấn đề Trường Sa – Hoàng Sa, vấn đề chống tham nhũng, vấn đề tôn giáo, vấn đề dân oan, vấn đề quan hệ đối ngoại, các vấn đề hệ trọng tầm Quốc Gia, tầm sống còn của dân tộc đã được các tác giả trình bày bằng một thái độ ôn hoà, một ý thức công dân đầy tính xây dựng và trách nhiệm. Chính nhờ tờ Tổ Quốc ăm ắp những thông tin phản biện tích cực mà ĐCS có căn cứ để điều chỉnh đường lối của mình.

Báo chí ngành công an rất cần phải có một thái độ xây dựng, thái độ có văn hóa khi đối xử với những trí thức đã có bài đăng trên tạp chí Tổ Quốc. Mạt sát và mạ lỵ những người viết bài cho tạp chí Tổ Quốc là bọn “cơ hội chính trị” báo Hà Nội Mới nghĩ gì khi “bọn cơ hội chính trị” đó lại là những người viết không lương, không nhận một đồng nhuận bút! Còn HP và Trường Thái cùng phóng viên của báo Hà Nội Mới đã lận túi bao nhiêu tiền nhờ những lời mạt sát người khác như thế? Liêm sỉ con người rẻ rúng thế a?

Để kết thúc cho bài viết này tôi nghĩ rằng: Trước trào lưu đòi Tự do - Dân chủ - Nhân quyền ở Việt Nam nếu ĐCS thực sự là đội tiên phong thì phải có thái độ tôn trọng ý nguyện của nhân dân bằng cách chính mình phải tôn trọng làm theo hiến pháp và pháp luật, hướng dẫn, uốn nắn để những tư tưởng sơ khởi về Tự do - Dân chủ - Nhân quyền của nhân dân Việt Nam lúc này được phát triển lành mạnh hợp với quy luật tiên hóa của nhân loại văn minh. Còn vẫn cứ tiếp tục đàn áp, đánh phá, bôi bẩn những người dân chủ như những gì mà các tờ báo vừa qua đã làm sẽ chỉ làm cho ĐCS và chính quyền trở lên méo mó trong con mắt của nhân dân. Tiến trình dân chủ hóa đời sống chính trị xã hội cho nhân dân Việt Nam là không thể đảo ngược được. Không có một lý do nào mà dân tộc Việt Nam không được hưởng những gì mà các dân tộc trong các xã hội văn minh đang được hưởng. Tôi tin rằng mùa xuân đích thực sẽ đến với dân tộc chúng ta trong một tương lai không xa.

Thích Tâm Long

Tịnh xá Ngọc Liên (Hà Nội 2)