ĐỪNG SÁCH NHIỄU, XÚC PHẠM NGƯỜI DÂN MỘT CÁCH TÙY TIỆN

Chiều ngày 06 tháng 1 năm 2009, hai công an, một xưng là công an huyện Từ Liêm, một xưng là công an của Bộ đến đưa “ Giấy triệu tập ” tôi đúng 8h30 ngày mai, mồng 7 tháng 1 năm 2008 phải có mặt tại trụ sở Cơ quan An ninh Điều tra Bộ Công an, số 7 Nguyễn Đình Chiểu, Hà Nội để “ Hỏi một số nội dung liên quan đến vụ án đang điều tra ”.

Tờ “ Giấy triệu tập ” số 55 của cơ quan lớn và quan trọng như Bộ Công an mà chỉ vừa bằng bàn tay. Tuy nhiên, điều sỉ nhục đối với người được/bị nhận nó không hẳn liên quan đến vấn đề kích cỡ tờ giấy mà ở cái hình dạng thiên thẹo của nó. Tờ giấy không có hình chữ nhật như thông thường mà là … hình thang. Chiều rộng phía trên đo được 13cm, chiều rộng phía dưới 11,8cm, dài 19cm.

Vợ tôi bảo: Anh đừng đi, có thể đây là tờ giấy giả mạo. Nếu là giấy thật thì cũng không cần phải lấy sự nghiêm túc của mình để đáp lại sự rất không nghiêm chỉnh của họ. Hay là họ muốn nhục mạ, phỉ báng anh ?.

Khi tôi quyết định cứ đi để tỏ ra ngoan ngoãn thì vợ tôi bảo phải gọi taxi mà đi cho an toàn. Tôi bảo đi taxi tốn lắm. Vợ tôi bảo thế thì đi xe ôm ( xe chở thuê bằng honda ). Biết nỗi lo không phải không có lý của vợ, tôi giải thích để trấn an: “ Đừng lo, nếu họ định sát thương để biến thành phế nhân hay giết hại thì chắc họ làm vào lúc khác chứ không phải vào lúc cả nhà đều biết là mình đang đến trụ sở của Bộ Công an như thế này đâu ”.

Tiếp tôi là hai sỹ quan công an đều nhỏ tuổi hơn con gái út của tôi. Phải nói là họ cũng lễ phép chứ không hống hách, sỗ sàng. Khi thẩm vấn, họ gọi bác xưng tôi. Lúc thường họ goi bác xưng cháu. Tôi cũng cố tỏ ra đúng mực của một công dân trước viên chức Nhà nước.

Mở đầu thẩm vấn họ hỏi tôi và ghi chép đầy đủ: họ, tên, ngày sinh, nơi sinh, nghề nghiệp, nơi đăng ký hộ khẩu, chỗ ở hiện tại; lại hỏi cả tên và chỗ ở của cha, của mẹ, của các em, của vợ, của các con v v…

Cứ thế, cứ thế … Hầu như chẳng có vấn đề gì đáng là nội dung để phải tra hỏi nhưng họ cũng kéo lê thê hết buổi sáng. Họ còn hẹn tôi 14h lại phải có mặt. Tôi hỏi họ: ” Hình như càng ngày các anh càng ít việc ấy nhỉ ? ” Họ có vẻ ngượng ngùng khi trả lời phủ định.

( Thực tế thì cảnh sát giao thông, cảnh sát môi trường và nhiều lĩnh vực an ninh kinh tế, xã hôi vẫn còn thiếu trong khi lực lượng an ninh chính trị lại quá đồ sộ từ thời còn chiến tranh lạnh. Bây giờ không những không còn chiến tranh lạnh mà đặc biệt là gần đây họ đã càn quét và tống giam phần lớn các chiến sỹ dân chủ mà lực lượng họ vẫn còn quá đông ).



Ra khỏi trụ sở Bộ Công an tôi phải gọi ngay điện thoại để báo tin cho vợ tôi an tâm là tôi vẫn còn sống và lành lặn.

Buổi chiều lại cũng lê thê và vô vị như vậy. Họ vẫn chỉ loanh quanh về những lời khai của những người đang bi bắt giam như: Nguyễn Xuân Nghĩa, Nguyễn Mạnh Sơn, Nguyễn văn Tính, Nguyễn văn Túc, Nguyễn Kim Nhàn … có liên quan đến tôi. Tôi xác nhận tất cả những lời khai đó đều đúng. Tôi bảo: “ Giá như các anh đưa cho tôi xem bản ghi những lời khai của những anh em đó và hỏi tôi có ý kiến gì về những lời khai đó không thì chỉ một lời xác nhận đúng của tôi là việc làm trong suốt cả một ngày như thế này có thể kết thúc chỉ trong phạm vi một giờ đồng hồ là cùng ”.

Vậy mà họ vẫn có ý muốn ngày mai tôi lại phải tiếp tục đến đây. Sự kìm nén đã quá sức chịu đựng, tôi đập bàn quát lớn: “ Các anh ghi rõ ngay câu này đưa cho thủ trưởng các anh đọc: Từ mai, muốn triệu tập tôi thì hãy đem theo còng số 8 và chiếc cáng. Dẫu đến đây hay đến đâu chăng nữa tôi cũng quyết tuyệt thực và tuyệt khẩu, dứt khóat không thèm tiếp bất cứ ai. Năm lần khám nhà, sáu lần khám thân thể rồi mà không bói được ra tội để bỏ tù tôi cho thỏa nỗi thù hận của cái Đảng này với tôi. Như thế vẫn chưa đủ làm các người thấy cần phải sám hối hay sao mà còn nay triệu tâp, mai triệu tập. Các người chà đạp, vùi dập tôi suốt thời trẻ đã thật là quá tệ, nay tôi đã là ông già 73 tuổi. Luật pháp nào, đạo lý nào cho phép các người hành xử tàn bạo, dã man đến như vây ! Tôi thà chết không thể để lòng tự trọng của mình cứ bị dày xéo mãi ! ”.

Sáng nay gia đình tôi vẫn trong tâm trạng nghe ngóng xem có ai khiêng cáng đến không. Khoảng 10 giờ, vợ chồng một người bạn đến chơi cho biết ở đầu ngõ và trong ủy ban xã bên kia đường có rất nhiều công an đang đứng canh.

Thì ra vậy !

Cách đây hơn một tuần có người đến dàn xếp để một số nhà lập pháp cùng đi trong đoàn Chủ tịch Hạ viện Úc Harry Jenkins đến thăm tôi và gặp thân nhân một số chiến sỹ dân chủ đang bị giam cầm, tại nhà tôi.

Biết chuyện, Nguyễn Phương Anh hài hước chua chát: Bác nên viết thư đề nghị các ông Hạ viện Úc ấy từ rầy đừng đến Việt Nam nữa để chúng tôi khỏi khổ. Bác thì bị công an câu lưu, cháu và Vi Đức Hồi thì bị công an gác ngay cửa nhà, không cho đi đâu cả. Thế có buồn cười không !

Nguyễn Thanh Giang

Số nhà 6 – Tập thể Địa Vật lý Máy bay

Trung Văn – Từ Liêm – Hanoi

Điện thoại : 35 534 370