Tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang tố cáo an ninh sách nhiễu
Ngày 12/09/2013, vào khoảng 7 giờ sáng, các nhân viên an ninh Việt Nam đến nhà Tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang để tra hỏi về các bài viết của ông mới đưa lên mạng. Điều khiến nhà bất đồng chính kiến phẫn nộ nhất là cùng lúc đó, cơ quan an ninh tiến hành một loạt các biện pháp để ngăn chặn các bạn hữu tới chung vui dịp kỷ niệm 7 năm thành lập Tập san Tổ Quốc.
Các nhân viên an ninh chất vấn Tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang về các bài viết “Đừng lũng đoạn luật pháp”, “Cần vinh danh Điếu Cày”, “Hãy để ước nguyện Lê Hiếu Đằng trở thành hiện thực”. Và đặc biệt là bài chỉ trích ông Nguyễn Phú Trọng, Tổng bí thư đảng Cộng sản Việt Nam (bài "Mấy nghi vấn đối với bản Tuyên Bố Chung Việt Nam - Trung Quốc do ông Nguyễn Phú Trọng ký kết"), trong đó - theo Tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang - có thỏa thuận « công an Trung Quốc vào để cùng chung sức lập trật tự trị an ở trong nước Việt Nam » (điểm 5 khoản 4 Bản Tuyên bố chung Nguyễn Phú Trọng - Hồ Cẩm Đào) và bài báo về nghi vấn Hồ Chí Minh là người Việt hay người Tàu của đại tá Phạm Quế Dương, đăng trên Tập san Tổ Quốc số mới nhất.
Điều khiến nhà bất đồng chính kiến phẫn nộ là cùng lúc đó, cơ quan an ninh tiến hành một loạt các biện pháp để ngăn chặn các bạn hữu tới thăm ông và chung vui dịp kỷ niệm 7 năm thành lập Tập san Tổ Quốc (15/09/2006-15/09/2013).
Tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang - chuyên gia địa vật lý đã nghỉ hưu hiện sống tại Hà Nội - là một trong những người thuộc thế hệ tranh đấu cho dân chủ và nhân quyền đầu tiên ở Việt Nam, kể từ khi đất nước tái mở cửa. Ông là người phụ trách Tập san Tổ Quốc, lưu hành trong nước. Sau đây là cuộc phỏng vấn mà Tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang dành cho RFI Việt ngữ.
RFI : Xin kính chào TS Nguyễn Thanh Giang. Vừa rồi, có tin gia đình Tiến sĩ bị công an làm phiền. Xin Tiến sĩ cho biết cụ thể về chuyện này.
TS Nguyễn Thanh Giang : Phiền gia đình, nói là công an đến “làm phiền gia đình”, thì đối với tôi việc ấy là thường xuyên. Thành ra tôi không coi đấy là việc làm phiền. Họ, trung bình khoảng một tháng, hai tháng gì đấy, thì họ cũng rất lịch sự thôi. Họ báo cho tôi biết trước là mai chúng tôi sẽ đến thăm bác. Thực chất (những lần) họ đến đều là các cuộc thẩm vấn cả (…)
Thế nhưng mà sự việc xẩy ra hôm 12/09, tức thứ Năm vừa rồi, thì nó hơi nặng nề quá. Thì mới hơn 7 giờ sáng, thì họ bấm chuông họ vào. Vào thì có ba người. Hai người ở Bộ (Công an) và một người ở Sở (Công an) đến thẩm vấn tôi. Thẩm vấn, thì nội dung lần thẩm vấn này họ xoay quanh ba vấn đề chính :
Thứ nhất, họ bắt tôi phải ký xác nhận vào bốn, năm bài mà tôi vừa đăng trên các trang mạng gần đây. Sau đó, thì họ quay sang lên án tôi, cảnh cáo tôi, tại sao lại viết những bài đó. Và trong những bài đó, thì nặng nề nhất là bài phê phán ông Nguyễn Phú Trọng. Đối với ông Nguyễn Phú Trọng, thì tôi chưa bao giờ gặp gỡ ông ấy, và không có mâu thuẫn gì với ông ấy cả. Nhưng qua những việc ông ấy làm, và những lời ông ấy nói, thì tôi không thể đồng ý với ông ấy được.
Ví dụ như việc ông ấy, khi còn là Chủ tịch Quốc hội, thì giữa lúc ngoài Biển Đông căng thẳng như vậy. Rồi Trung Quốc họ đã thành lập Tam Sa. Họ cướp mất Hoàng Sa của ta rồi, rồi họ cấm ngư phủ của ta đi đánh bắt cá, rồi họ bắt họ giết, họ cướp tàu… Thế mà Quốc hội yêu cầu cho nghe bên Chính phủ báo cáo, thì ông ấy gạt đi. Ông ấy bảo Biển Đông không có gì mới cả.
Thế vừa rồi, khi là Tổng bí thư, ông ấy sang ký tay đôi với ông Hồ Cẩm Đào (lãnh đạo đảng Cộng sản Trung Quốc lúc đó). Tôi đã phản ứng (bản Tuyên bố chung này) nhiều lĩnh vực, nhưng có một lĩnh vực tôi phản ứng ông ấy gay gắt nhất là ông ấy lại ký kết với ông Hồ Cẩm Đào, để mà thỏa thuận với nhau, chủ trương đưa công an Trung Quốc vào để cùng chung sức lập ra trật tự trị an ở trong nước Việt Nam. Thì tôi ngạc nhiên quá… người ta đã biết rằng công an Trung Quốc họ đối với dân của họ, họ còn tàn bạo, thì đưa họ vào định để làm cái gì ?!
Đối với họ, thì họ còn làm Thiên An Môn, giết hàng trăm, hàng nghìn sinh viên của họ. Thế rồi, công an của họ không phải chỉ giết sinh viên, người thường, mà họ đã từng giết nhau. Họ đã giết Tổng bí thư của họ. Tổng bí thư Triệu Tự Dương đã từng bị chết trong tù ngục, chết bó chiếu. Rồi Chủ tịch nước Lưu Thiếu Kỳ... Thế bây giờ đưa công an Trung Quốc vào Việt Nam để làm gì ?
Cho nên tôi rất không đồng ý với ông Phú Trọng và không thể có nhận xét tốt về ông ấy được. Họ bảo tôi "nói nặng nề", "nói xấu lãnh đạo". Tôi bảo không, tôi nói những sự việc có thật và tôi phát biểu những nhận thức của một người công dân. Thế đấy là cái nặng nề thứ nhất. Nặng nề thứ hai là…
RFI : Trước khi chuyển sang nói về cái nặng nề thứ hai, xin Tiến sĩ cho biết thêm về các phản ứng của ba người công an đến hôm thứ Năm vừa rồi.
TS Nguyễn Thanh Giang : Hôm ấy, chủ yếu là, coi như là họ cảnh cáo tôi là không được đụng chạm đến người lãnh đạo của đảng như vậy. Nhưng tôi bảo tôi không có nói sai, không có nói xấu. Tôi nói những điều mà tôi cho là ông ấy xấu với đất nước và dân tộc. Ông ấy đưa công an Trung Quốc vào cái đất nước này là tôi phản ứng kịch liệt.
RFI : Khi họ nghe Tiến sĩ nói như thế, thì họ tiếp tục phản ứng ra sao ?
TS Nguyễn Thanh Giang : Tôi nói thật là họ trên bảo xuống, thì họ cũng phải làm thôi, chứ họ cũng biết là họ không thể cải tạo tư tưởng tôi được. Thành ra, tôi nói thế, thì họ cũng tiếp nhận như thế thôi, chứ họ cũng không nói gì thêm được nhiều.
Cái việc thứ hai là họ tỏ ra phàn nàn và có ý tỏ ra nhắc nhở, cảnh cáo tôi, tức là tại sao cái tập san Tổ Quốc, họ nhắc nhở cảnh cáo tôi nhiều lần. Đến tịch thu, rồi khám nhà, rồi các thứ, rồi đưa lên thẩm vấn, mà không phải một ngày đâu, mà vài ba, bốn năm ngày liền. Rồi quay phim, chụp ảnh…đủ thứ như vậy. Thế mà, tại sao tôi vẫn để cho tập san Tổ Quốc vẫn tồn tại ?! Mà không những phát hành trên mạng, mà lại còn tán phát bằng giấy ở trong nước. Tôi cũng nói với họ nhỏ nhẹ : « Thôi này, các đồng chí về nói với các đồng chí lãnh đạo ở cấp trên ấy, là thôi bây giờ, đất nước có bao nhiều việc mà nguy cấp, mà cần phải quan tâm, làm sao mà có mỗi tờ tập san Tổ Quốc của tôi cỏn con như vậy, mà cứ để tâm, để mắt vào đấy cho nó mất thì giờ ?! Bây giờ, cả cái sa mạc lớn của gần 1.000 tờ báo giấy, báo nói, báo viết… của đảng như vậy, tờ tập san Tổ Quốc của tôi chỉ như một hạt cát, thì làm gì mà phải sợ nó thế, mà cứ phải răn đe tôi như thế ?! ».
Việc thứ ba, mà họ không bằng lòng tôi, họ cảnh cáo tôi là cái việc : Tại sao số báo Tổ Quốc vừa rồi mới nhất đây lại cho đăng cái bài của ông Phạm Quế Dương, yêu cầu xem lại ông Hồ Chí Minh là người Việt Nam hay người Đài Loan ?
Nguyên do cái chuyện ấy, ai cũng biết là trên mạng trong thời gian gần đây, có loan truyền một cuốn sách tên là « Hồ Chí Minh sinh bình khảo » của một tiến sĩ người Đài Loan viết. Họ bảo rằng là ông Nguyễn Ái Quốc đã chết từ năm 1932-1933 rồi. Bây giờ cái ông Hồ Chí Minh ấy tên là Hồ Tập Chương, tức là người Đài Loan, do gián điệp quốc tế gài vào, để đóng giả ông Hồ Chí Minh. Tôi bảo, một việc như thế, thì quá sức hệ trọng. Cho nên là việc ấy muốn bịt cũng không bịt được, nó lan truyền không phải chỉ trong nước mà trên thế giới. Ông Phạm Quế Dương ông ấy nói với tôi chuyện ấy, thì tôi bàn với ông ấy việc ấy nên làm, nên viết. Tôi đồng ý cho ông ấy viết và tôi đăng, vì tôi cho rằng việc làm ấy là hết sức cần thiết. Bây giờ phải xác minh cho được, việc ấy họ nói có đúng không. Nếu là đúng, ông Hồ Chí Minh là ông Hồ Tập Chương, người Đài Loan, thì bây giờ phải xét lại của lịch sử Việt Nam, còn nếu mà không đúng, thì yêu cầu phải đưa việc này ra tòa án quốc tế, không thể bôi nhọ lịch sử Việt Nam được. Thì tôi cho là đây là việc rất cần thiết, tại sao đảng không làm, chính phủ không làm ? (…)
Thế nhưng mà tôi nói thật, cuộc thẩm vấn này, cuộc vây ráp này, chủ yếu nó lại là, nó nặng nề ở phần khác. Thì nguyên do, không biết họ nghe ngóng, rình rập ở đâu, họ biết rằng là chúng tôi có thầm thì, có rủ nhau đến dự cái buổi kỷ niệm 7 năm ra đời bán nguyệt san Tổ quốc của chúng tôi.
Thế thì, họ tổ chức một chiến dịch ghê gớm lắm, với ba, bốn, năm cánh quân. Cánh quân công an thứ nhất họ xộc đến nhà những người mà họ biết là dự định sẽ đến đây, họ ngăn cấm ngay. Không phải chỉ là anh em trẻ, kể cả những bậc lão thành cách mạng, tiền khởi nghĩa. Cánh quân thứ hai, họ ếm ở bên Ủy ban xã Trung Văn, tức là ngay đối diện nhà tôi. Ở đấy cũng phải hàng chục người, với xe cộ. Cánh quân thứ ba là những tốp ở đầu ngõ vào nhà tôi. Có những người bị đuổi về, người thì họ bắt đi…. Còn có một người lọt lưới vào được đến cổng nhà tôi, thì người nhà tôi vừa ra mở, thì bị chỉ mặt : « Cấm không được mở cổng ! ». Và họ điệu người khách của tôi đí. Còn cánh quân ở trong nhà tôi, vừa làm nhiệm vụ thẩm vấn tôi, vừa làm nhiệm vụ ếm quân ở đấy không cho ai vào.
Tôi nói rất chân thành là trong buổi 12/09 ấy, tôi không có ý đồ gì gọi là tổ chức cả, không có bàn định kế hoạch gọi là lật đổ gì cả. Phải nói là cách đây mấy năm, tôi có sinh hoạt một cái, bảo là sinh hoạt câu lạc bộ thì cũng phải, mà không cũng phải. Chỉ một số anh em thân tình với nhau, đến với nhau một tháng một hai lần gì đấy, để trò chuyện : Chuyện thế giới, chuyện trong nước, chuyện con cháu, chuyện làm ăn… Thì họ đã bắt giải tán rồi, và chúng tôi không được gặp nhau nữa. Nhưng lâu quá, mà anh em nhớ nhau quá, nhân dịp ấy đến để mà uống với nhau một vài tách cafe, ăn một bữa trưa rất là sơ sài, để mà kỷ niệm 7 năm thành lập báo Tổ Quốc.
Thế mà họ làm cả một chiến dịch kinh khủng như vậy. Cho nên tôi bực quá đi. Họ dã man đối với tôi quá đi. Gần 20 năm nay, tôi chỉ nói và viết. Kính mong tất cả vị thính giả đang nghe, hãy bớt chút thì giờ ra, vào thư viện online của tôi : www.nguyenthanhgiang.com, để xem tôi nói như thế nào. Tôi nói rất nhẹ nhàng, có tình có lý, và không nói gì sai sự thật cả, không vi phạm pháp luật, thế mà họ hành hạ tôi đến như vậy. Bây giờ tôi già rồi, tôi gần 80 rồi, mà họ cũng không cho tôi sống với bạn bè tôi nũa, thì hỏi rằng, có một cái gì dã man, tàn bạo hơn đối với con người không ?
RFI : Thưa Tiến sĩ, về cuộc gặp với các bạn hữu không thành hôm thứ Năm, Tiến sĩ có thể cho thính giả biết thêm đặc biệt là về những người bị bắt giữ, bị công an đưa đi ?
TS Nguyễn Thanh Giang : Nói thế thôi, mục tiêu của họ chỉ là để phá cái buổi gặp gỡ đấy thôi. Chứ còn, cũng chẳng làm gì. Mấy người bị đưa lên trên đồn, trên huyện, trên sở gì đấy. Mỗi người cũng chỉ bị tiêu vào đấy của họ mất vài ba tiếng đồng hồ, nói có tính chất « nhắc nhở », răn đe thôi. Trong đó, có nhiều vị lão thành cách mạng, có nhiều trí thức cũng có công… Tôi nghĩ họ cũng chẳng làm được gì, và cũng chẳng có chứng lý, họ có tội gì đâu ? Thành ra cũng không làm được gì hơn là làm phiền họ trong mấy tiếng đồng hồ. Nhưng cái rất cay đắng là : Tại sao họ lại xem chúng tôi là… tội phạm thì không thể được, vì chúng tôi không hề có tội ! Nhưng mà, tại sao lại xem chúng tôi là những người xấu, những người không được sống như những công dân bình thường như vậy ? Thì cái đó, có Trời Đất nào mà có thể dung tha cho những hành động như thế đối với chúng tôi được ?
RFI : Trước khi chia tay với thính giả, Tiến sĩ có thêm chia sẻ gì không ạ ?
TS Nguyễn Thanh Giang : Suốt trong 30 năm qua, tôi có phát biểu ý kiến. Có thể xem là tôi bất đồng chính kiến với đảng Cộng sản Việt Nam thật. Vì tôi cho rằng, đảng – suốt trong lịch sử vừa qua – có nhiều chủ trương đường lối không đúng. Chính vì chủ trương đường lối của đảng không đúng, nên đã phải dắt Dân tộc qua những cuộc chiến tranh núi xương, sông máu như vậy, mà hậu quả bây giờ là một nước Việt Nam tụt hậu.
Ta nhớ trước Cách mạng Tháng Tám, ta phải hơn Hàn Quốc. Ngay cả năm 1975, ta hơn nhiều nước, ở mặt bằng cao trên thế giới. Đến bây giờ (tại sao) ta tụt hậu so với Đông Nam Á như vậy ? Đấy là cái hậu quả của chủ trương đường lối không đúng. Rồi bây giờ đầy rẫy những tham nhũng, những gì cũng nhất thế giới cả : Tai nạn giao thông, rồi… giáo dục cũng sút kém, mọi thứ như vậy… tức là cái hậu quả của chủ trương đường lối không đúng. Thế thì phải cho dân người ta bàn để mà sửa sang ! Thế mà tôi cũng chỉ làm một việc đó thôi, làm một chức năng đó của một người tạm gọi là trí thức thôi. Và tôi nói rất nhỏ nhẹ, tôi nói rất có tình có lý… nhưng mà tại sao lại đầy đọa tôi.
Và tôi có cảm giác là càng ngày, cái sự thù hận của họ đối với tôi, nó càng sâu sắc : Họ rình rập tôi như vậy. Không biết là họ đã làm những việc táng tận lương tâm như là đối với những người khác, như là vu khống cho người ta là trốn thuế, hay là chỉ dùng hai bao cao su để bắt người nọ, người kia… Đối với tôi, thì bây giờ những bài bản ấy không thể giở ra được với tôi, tôi gần 80 tuổi rồi và tôi vốn trong sạch từ xưa đến giờ. Nhưng không biết là rồi họ còn làm những cái gì tồi tệ với tôi hơn nữa không.
Tôi chỉ mong bà con là, tôi không cầu xin cái gì cả. Tôi chỉ mong hễ có cái gì, bà con làm sao đọc lại những trang viết của tôi, mấy nghìn trang viết trên thư viện online của tôi. Rồi khoảng gần chục đầu sách, gồm cả sách khoa học kỹ thuật, sách chính luận, rồi thơ ca của tôi, để hiểu rõ, xác minh cho con người của tôi. Và hãy làm những việc gì mà các quý vị thấy rằng cần thiết phải làm, không chỉ vì số mệnh của tôi, mà còn vì vận mệnh của nhân dân, đất nước.
Trọng Thành – Đài RFI
|