Quyền lợi chính đáng của công nhân Việt Nam phải được quan tâm

---
Chào mừng Hội nghị Waszawa 2006

 

Đảng Cộng sản Việt Nam luôn tự xưng là con đẻ, là đội tiền phong của giai cấp công nhân Việt Nam. Đấy là điều hoàn toàn ngụy ngôn. Trong tiểu luận "Thử bàn về giai cấp công nhân Việt Nam" viết hồi tháng 9 năm 1998, tôi đã chứng minh với nhiều tư liệu xác đáng rằng trước và, cho đến nhiều thập kỷ sau khi thành lập đảng Cộng sản Việt Nam, ở nước ta chưa hề hình thành giai cấp công nhân có tư chất như một lực lượng lãnh đạo xã hội. Tuyệt đại đa số những người sáng lập và lãnh đạo đảng Cộng sản Việt Nam đều không phải là công nhân. Đến nay, tự giác hay không tự giác, chủ nghĩa tư bản hoang dã đã hiện thực ở Việt Nam thì giai cấp công nhân Việt Nam khả dĩ đã được hình thành theo định nghĩa của Lenin: "Giai cấp là những tập đoàn người, mà tập đoàn này thì có thể chiếm đoạt lao động của tập đoàn khác do chỗ các tập đoàn có địa vị khác nhau trong một chế độ kinh tế-xã hội nhất định." Cái tập đoàn công nhân Việt Nam ngày nay đang bị chính bọn tư bản đỏ, những thế quyền của Đảng chiếm đoạt lao động và bóc lột thậm tệ. Thậm tệ hơn dưới thời Pháp đô hộ hay trong chính quyền Sài Gòn trước 1975.

"Ngày làm việc 12 đến 13 tiếng. Trong nông nghiệp, ngày làm việc còn dài hơn. Những ngày lễ - và nhiều khi cả những ngày chủ nhật - đều không được đếm xỉa tới. Không có bảo hiểm xã hội cho tuổi già, không có trợ cấp cho lúc bị thương tật hoặc đau ốm. Tiền lương của công nhân không lành nghề không quá.... Công nhân nhiều khi phải ký những giao kèo một phía, bắt buộc họ phải làm việc cho bọn chủ trong một số năm nhất định. Theo giao kèo, bọn chủ nhà máy có thể sa thải họ bất kỳ lúc nào, nhưng người công nhân lại không thể bỏ việc trước lúc hết thời hạn như đã quy định trong giao kèo... Tất nhiên, không thể nói tới tự do bãi công. Một vài cuộc nổi dậy lớn mang tính chất bãi công, không phải là do vận động tuyên truyền gây ra mà là do bị đói, đã bị đàn áp bằng mọi cách tàn ác nhất."

Đoạn văn trên phải chăng rút từ một báo cáo mật, lưu hành nội bộ, của Tổng Liên đoàn Lao động Việt Nam mới đâỷ... Hay từ một bài viết của "cánh dân chủ"?

Xin thưa, không phải. Đấy là đoạn trích từ bản "Tham luận tại Đại hội lần thứ III Quốc tế Công hội đỏ" của Nguyễn Ái Quốc.

Đâu phải tình cảnh của công nhân Việt Nam ngày nay chỉ tương tự như vậy. Nó còn tồi tệ hơn! Ở xí nghiệp quốc doanh, công nhân chỉ được đi vệ sinh khi có tích-kê... Ở xí nghiệp 100% vốn nước ngoài, công nhân bị các ông chủ quật roi vào lưng, bị các bà chủ đập gót giầy vào mặt... Ở doanh nghiệp tư nhân (như của một ông chủ là sỹ quan công an tại Luơng Sơn- Hòa Bình), công nhân bị bắt ăn cứt lợn...

Ngày làm việc vất vả đến kiệt sức, đêm về chen chúc nhau trong những nhà trọ tồi tàn, nồng nực, không quạt điện, không tivi, không có nhà vệ sinh cho phụ nữ.... Khi đau ốm vào bệnh viện, hai ba bệnh nhân phải nằm chổng chân vào mặt nhau trên một chiếc giường đơn. Khổ sở hơn trong nhà tù loại mạt hạng ở nước tư bản. Đồng lương quá rẻ mạt. Một lao công Mỹ được thuê 5 USD/ giờ. Công nhân Việt Nam chỉ được trả khoảng 0,25 USD/giờ, và thấp hơn. Công nhân Việt Nam không chỉ bị các ông chủ trực tiếp mà còn bi. Đảng, bi. Nhà nước bóc lột. Chủ trực tiếp bóc lột thông qua việc trả lương quá thấp. Đảng và Nhà nước bóc lột do quan chức tham nhũng bòn rút; do công nhân phải gánh chịu hậu quả thiệt thòi từ những đường lối sai lầm, những chủ trương bất cập gây nhiều lãng phí hết sức lớn; do người lao động không chỉ phải vắt kiệt sức để góp phần nuôi một bộ máy hành chính quá cồng kềnh mà còn, một cổ đôi tròng, phải nuôi một bộ máy Đảng cùng các tổ chức cận thần của Đảng quá lớn.

Đảng Cộng sản Việt Nam chỉ tâng bốc phỉnh lừa để động viên công nhân và nông dân xả thân đổ máu phơi xương ra để cướp lấy chính quyền cho Đảng, rồi Đảng đưa Điều 4 vào Hiến pháp để được vĩnh viễn ngồi nghễu nghện trên đầu nhân dân. Thực tế Đảng chẳng chăm lo gì đến công nhân. Sau hơn nửa thế kỷ ra đời và nắm quyền lãnh đạo, nghị quyết 7 của Ban Chấp hành Trung ương khóa VII còn ghi rõ rành: "Giai cấp công nhân thông qua Đảng tiền phong của mình đã lãnh đạo cách mạng nước ta trong nửa thế kỷ qua, ngày nay lại đang đi đầu trong sự nghiệp đổi mới và công nghiệp hóa, hiện đại hóa. Nhưng trong quá trình chuyển sang cơ chế mới đã có nhiều biểu hiện coi nhẹ vị trí, vai trò của giai cấp công nhân... Chưa chú trọng bồi dưỡng ý thức giai cấp, trình độ kiến thức và tay nghề, lương tâm nghề nghiệp, tác phong công nghiệp... cho công nhân. Chưa làm tốt việc chăm lo lợi ích tạo ra động lục trực tiếp kích thích công nhân sáng tao...".

Tệ bạc hơn, tệ bạc đến mức táng tận lương tâm khi Đảng đưa vào Nghị quyết Trung ương 7: "Giá nhân công tương đối rẻ là một lợi thế quan trọng để phát triển." (Ngay khi bản Nghị quyết này ra đời tôi đã phản ứng qua bài viết "Mấy suy nghĩ nhỏ về công nghiệp hóa, hiện đại hóa đất nước" như sau: "Tôi thật sự xấu hổ khi thấy bản Nghị quyết của Đảng nêu yếu tố: 'Giá công nhân tương đối rẻ là một lợi thế quan trọng để phát triển'. Nêu như vậy vừa không đúng, vừa rất tàn nhẫn. Chúng ta hiện đại hóa đất nước và xây dựng giai cấp công nhân đề làm gì? Để giá công nhân cứ tương đối rẻ mãi hay sao!? Bởi vì, theo cách nhận thức của bản Nghị quyết thì khi nhân công không còn rẻ tức là không còn lợi thế quan trọng để phát triển...". Oan ức sao, chỉ do những chuyện như vậy mà tôi bị quy là chống Đảng, chống chủ nghĩa xã hội..., bị trù dập, bị bắt tù...).

Vì những nghị quyết kiểu ấy, lại cũng vì những chủ trương dớ dẩn kiểu "trí thức hóa công nhân" mà công nhân không được đào tạo, không được bồi dưỡng nâng cao tay nghề cho nên xuất khẩu lao động nếu không làm con sen, thằng nhỏ thì cũng chỉ được làm cu-li khuân vác hay phu hồ...

Bị bóc lột, bị đối xử tệ bạc, bị quỵt lương..., công nhân cũng không được đấu tranh, không được biểu thị phản ứng cần thiết. Những quy định của Nhà nước, của Tổng Liên đoàn Lao động Viêt Nam chống lại công nhân, trói chặt công nhân đến mức hầu hết các cuộc biểu tình, bãi công của công nhân đều bị quy là trái pháp luật! Người lãnh đạo biểu tình bị bắt bớ, giam cầm, người tham gia biểu tình bị đe dọa, bị đuổi việc...

Không thể trông cậy vào Đảng, Chính phủ, công nhân Việt Nam phải nhanh chóng đứng lên tự cứu mình. Bằng ý chí sáng suốt và lòng dũng cảm cần thiết, hãy quyết tâm tích cực vận động để thành lập ngay các công đoàn độc lập do chính anh chị em công nhân tổ chức ra và trực tiếp bầu người lãnh đạo. Chỉ những tổ chức công đoàn như vậy mới thực sự là của anh chị em công nhân, mới thiết tha vì lợi ích hôm nay, mới biểu hiện được nguyện vọng và toan tính tương lai của chính công nhân.

Lời hiệu triệu của Marx ngày nào có thể hôm nay mới càng thôi thúc "Vô sản toàn thế giới liên hiệp lại!". Nhằm vận động dư luận quốc tế lưu tâm đến tình trạng bất công mà công nhân Việt Nam đang phải gánh chịu, yểm trợ công nhân Việt Nam thành lập công đoàn độc lập theo đúng luật lao động quốc tế và tìm mọi cách cụ thể để tranh đấu cho quyền lợi chính đáng của công nhân Việt Nam, một số người quan tâm tại Âu châu, Úc châu, Bắc Mỹ... phối hợp tổ chức hội nghi. Warszawa 2006 tại thủ đô Ba Lan trong 3 ngày, từ 28 đến 30 tháng 10 năm 2006. Chương trình Hội thảo gồm 3 phần: 1) Kinh nghiệm đấu tranh của Công đoàn Đoàn kết Ba Lan, Ủy ban Bảo vê. Công nhân Ba Lan, và các tổ chức lao động tại Âu châu, Úc châu, và Bắc Mỹ 2) Luật Lao động và tình trạng công nhân tại Việt Nam 3) Những biện pháp đấu tranh cụ thể đòi quyền lợi cho công nhân Việt Nam.

Xin nhiệt liệt hoan nghênh và chân thành cảm ơn những người có sáng kiến và đang dồn công sức cho chủ trương này. Hy vọng Hội nghi. Warszawa 2006 tổ chức tại chính nơi đã khai sinh Công đoàn Đoàn kết Solidarity với sự quan tâm trực tiếp của tổng thống Lech Walesa chắc chắn sẽ thành công tốt đẹp và những chủ trương hoạch định sẽ được hiện thực hóa tích cực.

Nóng lòng chào đón sự xuất hiện của Công đoàn độc lập ở Viêt Nam để từ đấy những quyền lợi chính đáng của công nhân Việt Nam được bảo vệ thực sự, được đáp ứng thoả đáng.

Hà Nội ngày 6 tháng 10 năm 2006

Nguyễn Thanh Giang
Số nhà 6-Tập thể Địa Vật lý Máy bay
Trung Văn-Từ Liêm-Hà Nội