Một chùm thơ địa chất gồm 21 bài in trong cuốn " Khát vọng ngàn đời"

Trên Một Hành Trình Địa Chất

 

Trên ba trăm mét còn gặp phù sa sông Hồng (1)

Gió phóng túng sải cánh bầy khủng điểu (2)

Sáu trăm mét

nắng lùa phanh áo ngực

Rừng già phơi đỉnh trọc cắt vào mây

Tám trăm mét

Toàn đá vôi trắng xám

Xin chớ buồn. Đây không gian thu

Một ngàn hai trăm bốn mươi mét

Biết đã qua suốt đợt biển tràn

Những xác họ Ba thùy (3) rồi không gặp nữa

Gợn sóng này giờ vỗ tận quê ai?....

Thôi cứ đi trong ánh nắng tinh khôi

Hoa cương đỏ trải thành đại lộ

Mỗi bước lên nghe nhịp tim càng rõ

Da căng như đầy ắp khí trời

Tưởng chỉ còn kia sắc xanh thôi

Chợt ngoảnh lại từ vắng im vũ trụ

Đường mòn xuống bản dưới xa

Cánh chim mời về tổ ấm

dưới xa

Mảng mây trắng tuổi thơ hằng mong gửi cánh diều

Dưới xa.....

Sao nở trong tầm với

Này ngôi đỏ, rực lò gang đang sôi

Này ngôi tím, biếc sắc thép tôi già

Này viên ngọc xanh lung linh bên vành nón

Này chiếc nhẫn vàng chưa ngón tay đeo....

Chụm đầu bên nhau cho quên cái lạnh trên cao

như kim châm vào da thịt

Bồng bềnh trong mây

rừng cây chập chờn như hư như ảo

Gió tung lên phần phật

*

...Chợt lưỡi liềm trăng móc căng dây lều

làm mọi người sửng sốt

 

 

(1)     Do chuyển động nâng lên hạ xuống trên từng phần vỏ quả đất, ở nhiều sườn núi cao còn gặp dấu vết lòng sông hay ngấn sóng biển.

(2)     Động vật biết bay lớn nhất sống cách đây 65 triệu năm, cánh xòe ra có thể ủ được hai chiếc máy bay.

(3)     Một sinh vật biển sống cách đây 300 triệu năm, xác đã hóa đá.

 

 ______________________________________________________________________________

 

Những Dặm Đường

 

Hôm nay lại lên đường sang Tây-Bắc

Quặng đầy ba-lô níu nặng bước chân

Chim bay theo nhắn "khắc phục khó khăn!" (*)

Mây trắng đón lưng đèo trùm bóng mát

 

Cảm lời chim, cảm lòng mây tha thiết

Nhưng phải đâu mỏi mệt những dặm xa

Một chút ngập ngừng, bịn rịn nhớ ngày qua

Thèm đứng lặng vẳng nghe từ vách đá

 

Nhớ Việt-Bắc những bản làng xanh biếc lá

Trắng hoa mơ và tươi đỏ hoa đào

Những mế hiền luôn thân thiết mời chào

Những ánh mắt ném theo tua còn rực rỡ

 

Nhớ ngây ngây màu nắng ươm bản Thổ

Sương trắng giăng êm ả mái tranh Mèo

Nhớ suối dẫn đường róc rách vui reo

Tiếng gió hát ru mỗi đêm rừng thao thức

 

Nhớ buổi hành quân sương mờ trời Tinh-Túc

Nước cuộn reo ngầu thác đục Tà-Sa

Qua mộ Kim Đồng cắm thêm một cành hoa

Tưởng in lại dấu chân anh trên đồi Nà-Lũng

 

Sớm ghé Đông Khê còn âm vang tiếng súng

Chiều dừng Bông-Lau vọng tiếng hát mừng công

Phăng-Si-Păng ngút ngàn vòi vọi thác mây tuôn

Nghe mỗi bước nước non thầm nhắc nhở

 

Sang Tây-Bắc đi đón thêm nhiệm vụ

Như các anh xưa chuyển pháo tới Điện-Biên

Háo hức màu ban nở trắng dốc Pha-Đin

Mơ đuổi một vỉa than ngang đồi A-Một

 

Tây-Bắc ơi! Hẳn ngày mai ngập ngừng từng bước

Như nhớ mỗi lối mòn Việt-Bắc hôm nay

Và bao giờ sẽ đứng lặng nhớ Gia-Rai

Khi ta rời Tây-Nguyên về Đồng-Tháp?

 

7-1966

 

(*) Chim "bắt cô trói cột"

 

______________________________________________________________________________

 

 

Tháp Khoan Trên Chóp Núi

 

 

Khi nắng rừng khoan thai nhuộm cánh đồng xa

Máy khoan đến dựng trên tầng đá cổ

Như chiếc com-pa mở trong lưng chừng gió

Ghếch bên trời, đo mãi tận xa xưa

 

Lực lưỡng quá! Những đòn ngang, ống chống

Màu sắt nâu vạch nét đậm trong mây

Tiếng búa, tiếng clê vang đầy thung lũng

Cánh ban mềm xòe nõn những vành tai

 

Mùi dầu mỡ ngây ngây đưa rất lạ

Chú nai vàng nghếch mũi ngẩn ngơ chi

Tiếng máy giục, mũi khoan xoay hối hả

Làm giãn tươi đôi nếp đá lầm lì

 

Cơm sáng lẫn bữa chiều vì mải lo cứu kẹt

Sương không kịp đọng nơi vết chân lên xuống đổi ca

Ngày chon von tám hướng gió đùa

Đêm xoáy cả ánh trăng vào thớ đất

 

Phút gặp quặng, khoan run cần hớn hở

Máy tạm dừng, trời đất mở thông thênh

Người thợ trẻ vươn vai phanh áo thở

Nắm chặt cần khoan, ngỡ nắm tay mình.

 

 

______________________________________________________________________________

 


 

Đêm Xa Cách

 

 

Mùa xuân đi xa nhớ màu xanh Tổ quốc

Tháng Giêng chao cánh én trong hồn

U-Ran đội mây như dáng người trầm mặc

Ơi Hoàng Liên Sơn! Ơi Ngũ Hành Sơn!

 

Xa cánh rừng dày xào xạc tre bương

Nhớ một vắt cơm lam chia năm bảy đứa

Thung lạnh thiếu chăn ôm nhau nằm không ngủ

Nghe nai gọi bạn tình heo hút rừng đêm

 

Cô gái Chiềng-Ngàm vẫn lên núi ư em?

Những quặng đẹp trong đời không hiếm

Sao nhớ riêng một sắc trời tim tím

Mẩu quặng em tìm từ một hố bom

 

Nắng trong vườn đâu cũng thoảng mùi thơm

Bỗng như con chim xưa thèm về ăn trái khế

Tổ quốc ơi! Sau trầm luân thế kỷ

Cần bao nhiêu vàng đựng túi ba gang?

 

Ước xòe tung đôi cánh đại bàng

Vượt trùng dương dẫu gồng lưng vác nặng

Lật tầng đất xạm đen dạn dày bom đạn

Cho ánh kim soi rạng mặt tương lai

 

Dẫu Trường Sơn còn trùng điệp chông gai

Đã nâng sẵn một khung trời hy vọng

Đêm U-Ran điện giăng lồng lộng

Mơ Hoàng Liên Sơn, mơ Ngũ Hành Sơn.

 

1-1967

 

______________________________________________________________________________

 
 

Nói Với Em Về Viên Đá Thường

 

Em có bao giờ suy nghĩ để yêu hơn

Những viên đá thường, đâu cũng gặp

Cái lớp rắn bao ngoài Trái Đất

Giữ ta đứng vững dưới trời trong

 

Đá rải đường và đá dựng lầu trang

Kiên nhẫn miệt mài cùng im lặng,

Nối với mây hay đứng bên đầu sóng

Màu lành không phai trước thời gian

 

Dù là từ ruột đất trồi lên

Dù tự thiên hà nào bay đến

Đá rắn khỏe với đá già bở vụn

Tất cả đều khiêm tốn lẩn vào nhau

 

Viên đá trẻ thường vuông thành sắc cạnh

Soi phía nào cũng thấy mặt hồi quang

Đá trăm sắc như chim ca trăm giọng

Mà thoáng qua tưởng nghe một âm trầm

 

Cần gõ chi rung vang thành giai điệu (1)

Buồn cố cung đá cũng tạc nên vui

Câu quan họ bên cầu dan díu

Bởi cuội ngăn giòng cho nước chảy song đôi

 

Cầu đá trên tay người giã từ kiếp vượn

Hang nguyên thủy từng che đời qua buổi nắng sương

Ngăn bước giặc, trường thành kia sừng sững

Mòn mỏi Vọng phu, đá có tâm hồn

 

Em từng mê nét vân bay cẩm thạch

Ánh nuột nà một mảnh vỡ thạch anh

Từng dễ nhận màu xanh trong ngọc bích

Màu hồng tươi rực rỡ của hoa cương

 

Hòn đá xám lẫn trong màu cỏ

Trong trời chiều bề bộn núi non xa

Mà em nhỉ, nếu biết yêu màu xám ấy

Bao giờ ta cũng có lời ca

 

 

(1) Cây đàn cổ bằng đá phát hiện ở Tây nguyên gồm 12 thanh đá có âm thanh khác nhau

 

______________________________________________________________________________

 

 

Nhớ Về Em, Nhớ Về Thành Phố

 

(Thư của một anh bộ đội gửi

người yêu trong ngành địa chất)

 

Buổi tiễn đưa sao em chẳng nói thêm nhiều

Mắt chỉ gợi những chiều rừng rất biếc

Trên đường phố mảnh cửa gương

Hắt lên trời tia sáng mạnh lúc chia tay

 

Đường đi xa anh gặp những rừng cây

Bom sạt lá vẫn chĩa cành gân guốc

Từng búp non vẫn chồi lên thách thức

Chắc nhựa nuôi cây giàu sắt giàu đồng

 

Bỗng nhớ về căn nhà nhỏ ven sông

Chiếc kính lúp có còn hay để ngỏ?

Khay quặng sưu tầm có lẫn nhiều ngói vỡ?

Con hóa thạch tai tròn (1) làm em cười rơi gương

 

Dạ Lan hương đêm ấy thật mơ màng

Sao chuyện em thường xa xăm vậy

Những mỏ cá nào đang ủ bùng khí cháy (2)

Tia sáng lạ kỳ đâu từ lõi khoan sâu

 

Đến bây giờ chợt thức lúc chiêm bao

Anh mới hiểu ánh rừng chiều trong mắt

Là niềm tin em nói lời giao ước

Với bầu trời lóe sáng giữa hai ta

 

Thường hết mùa này em lại đi xa

Quê đào, quê ban quyến rũ em nhiều lắm

Khi con thác gầm vang tung bọt trắng

Em có nghe tiếng súng vọng nơi anh?

 

Anh cứ đinh ninh những cành sấu xanh

Vẫn rủ ong về sà trên trang sách mở

Và dòng sông âm thầm mang nỗi nhớ

Chảy qua nhà bỗng loáng ánh quặng vui

 

Thành phố vẫn dành em lo đến tương lai

Nên đường đạn vạch trời đêm sáng rực

Anh nhìn qua tháng ngày rồi bỗng gặp

Những khu rừng tấp nập thủ đô ta.

 

4-1972

(1) Những con vật chết vùi trong đất hàng chục triệu năm, nay hóa đá.

(2) Giả thuyết địa chất giải thích việc thành tạo mỏ dầu lửa khí đốt từ những mỏ lớn các sinh vật biển.

 

______________________________________________________________________________ 

 

 

Hoa-Anh-Tìm

 

Đất nở đôi khi chùm lửa đỏ

Trời nạm mây vào để làm hoa

Bướm mặc áo hoa chừng hớn hở

Chim hót lời hoa giọng thánh tha

 

Sen  ủ trong đầm chút gió xuân

Đào loe nắng ấm lúc trời đông

Sớm thơm trinh bạch khi nhài nở

Chiều chưa nhạt được, huệ đang hương

 

Hoa Cúc, hoa Hường với hoa Mai

Hồng trao hạnh phúc, tím chờ ai

Đỏ giục lên đường, vàng gợi nhớ

Dạ hương thương nhớ suốt canh dài

 

Đi suốt xưa sau vẫn gặp hoa

Thắm đỉnh non cao, ngát lũng xa

Độc bình đã đúc dầy mong ước

Biết chọn hoa nào cho hai ta

 

Trắng, đỏ, tím, vàng... nghìn sắc lạ

Cánh mềm lụa nõn, cánh nhung êm

Rắn rỏi, chân tình - chùm hoa đá

Nở tận cuối đường anh đến em.

 

______________________________________________________________________________

 


 

Đôi Chân Nòi

 

Những thư trước mẹ kể

Con nghịch từ trong thai

Mang con như trái nặng

Mong con ngày tháng dài

 

Thư này mẹ lại mách

Con đạp rách cả màn

Bố nghe không thấy tiếc

Chỉ càng yêu đôi chân

 

Lớn mau đi với bố

Tìm thêm sắt thêm đồng

Đường dài quên gian khổ

Mơ gặp con giữa rừng.

 

______________________________________________________________________________


 

Cây Bầu Lên Giàn

(Viết cho con)

 

Tuần trước non gang

Tuần này đầy thước

Thân dài vun vút

Lá tròn lung liêng

 

Kìa cái tay xinh

Phất phơ trước gió

Bầu ơi, bầu múa?

Hay tìm đường lên?

 

Này đây cành rào

Gác tới giàn cao

Trăm nhánh chìa đón

Bầu vin nhánh nào?

 

Nằm không ngủ được

Nghĩ thương vẩn vơ

Tưởng bầu không mắt

Uổng công lần mò!

 

Sáng sớm ra thăm

Ô! bầu giỏi quá

Tay cuộn mấy vòng

Ngọn xòe nghiêng ngó

 

Thấy gì trên đó

Mà bầu muốn lên

Cột tre, rào nứa

Buộc dây lạt bền

 

Chưa đến trăng đâu

Vòm sao xa lắm

Chỉ vàng thêm nắng

Lộng thêm gió trời

 

...Thoáng đâu hiên ngoài

Xôn xao gió rợp

Đường xa ai mệt

Ghế ngồi thảnh thơi

 

Rồi say cánh bướm

Cái nậm xinh xinh

Cái bầu tròn ống

Xanh trong mắt nhìn

 

Yêu sao dây bầu

Lên tới giàn cao

Lá xòe bóng mát

Ruột càng trắng phau.

 

______________________________________________________________________________

 

 

Bài Thơ Về Chú Ngựa Thồ

 

Bãi phằng đây rồi, hãy tạm dừng chân

Ta đỡ bao thồ, nào ngựa ghé lưng

Giữa dòng đón suối rừng thu xanh biếc

Và ven bờ, mườn mượt cỏ non

 

Theo ta đi suốt mùa đông khô trụi lá

Suốt mùa hè nắng đổ lửa xém lưng

Những đêm lều thưa mưa dột thấm chăn

Ta thương ngựa tấm phên chuồng chẳng có

 

Hẳn thương ta tháng năm xa vất vả

Nặng đường dài hành lí một vai mang

Nào búa rìu xoong bát chiếu chăn

Nào mẫu quặng ngày thêm đầy túi

 

Lên đèo Chẹn cỏ gianh trùm lấp lối

Dốc Lũng-Pô chùn gối vẫn còn xa

Đường Xưa-Teo chân bấm rách lần da

Đứt hơi thở vẫn cùng ta vượt tiếp

 

Là con những đoàn thồ, chân thép

Đường tiếp vận xưa súng đạn nghìn cân

Đêm xuất quân vỗ móng hý vang rừng

Rầm rập cùng cha anh đi mở đường thắng lợi

 

Nay lên giữa những ngày xanh vời vợi

Ngựa rung bờm nổi gió cuộn mây theo

Lưng nhẫy mồ hôi loáng nắng đỉnh đèo

Đuôi phe phẩy, reo lá rừng xao xác

 

Ta thương ngựa mình gầy lông trở bạc

Mà tháng ròng không bữa nghỉ chân

Ghềnh đá, dốc trơn, chuông vẫn rung rung

Như gióng giả gọi núi rừng vào hội

 

Lên nữa ngựa ơi dù dốc cao vời vợi

Dù cạn rồi mấy túi lương khô

Ta phải khoanh lên tấm bản đồ

Nhiều điểm đỏ, tròn, lung linh sáng

 

______________________________________________________________________________


 

"Nhà Điền Kinh"

 

Lên cao, lên cao, lên cao

Đá dưới chân sụt lở ào ào

Bám vào gốc cây, với lên tầng mây

Luyện đôi chân và luyện đôi tay

 

Những bắp thịt săn tày thớ đá

Ngực căng phồng và tim giục giã

Ba-lô trĩu vai vẫn vượt Pia-Linh

Làm nhà địa chất, làm nhà điền kinh

 

Nghề chúng ta suốt đời vận động

Biển bạc rừng vàng, nắng mưa, gió lộng

Yêu cái nghề quen thử thách gian lao

Yêu cái nghề rất thể dục thể thao...

 

______________________________________________________________________________

 

Tết Trong Thung Lũng

 

 

Chẳng cần bát sứ mâm son

Quanh phiến đá nhẵn, quây tròn giữa thung

Bấy lâu măng chấm muối vừng

Bữa nay giềng tỏi thơm lừng suối khe

Đi mười cây số mua bia

Bi đông mở nút cũng nghe nổ giòn

Chúc nhau chân cứng đá mòn

Tay vừa chạm cốc, cây rừng đã say

Hoa đào trước gió bay bay

Đồi xa mận trắng nở đầy lối lên

Chuyện lòng đất, chuyện mơ tiên

- Mấy em trong bản chắc quên hẹn rồi!

Thác cao cũng họa chuỗi cười

Núi xanh cũng quyện mây trời đứng nghe

Mải vui quên bịp gọi khuya

Củi bừng lửa đượm, bạt che giấc nồng

Trở mình, nghe cộm dưới lưng

Cầm lên mẩu quặng còn thơm mùi giềng.

 

______________________________________________________________________________

 


 

Tín Hiệu

 

 

Anh địa chất treo mình lưng vách đá

Áo quần xanh lẫn trong cả rừng xuân

Cô gái Tày ngơ ngác tìm trong lá

Thấy hoa rừng nở theo tiếng chòong ngân.

 

______________________________________________________________________________

 


 

Động Đất

 

Vỉa đá dầy chổng ngược

Dựng lên đêm khủng khiếp xa xưa

Đêm Trái Đất quặn mình

Đau cơn đau sinh nở

Bão tro

Bão đá

Bão lửa (1)

Thốc lên

Núi chất đầy bóng đêm

Đổ ụp

 

Sóng Đất lừng lững chồm theo bầy Ma Mút

Chúa sơn lâm ríu chân nằm bẹp dưới thân cổ thụ

đại ngàn

Vươn cái cổ nghều ngoào chín mét

Khủng long chới với níu Mặt Trăng

Cánh đại bàng mất hút vào đám mây đen đặc

Cháy trong lóe chớp nhì nhằng

 

Sấm gầm từ lòng đất

Hắt lên

Va vào sét tự trên cao phóng xuống

Dòng sông lửa đổ dài lênh láng

Như đĩa đèn dầu

Rót từ Vũ trụ

Xuống mặt hành tinh

 

Tóc nàng Pê-lê (2)

Dệt bằng sợi dung nham

Phất phơ bay trên lưng chừng cao nghìn mét

Tựa pháo hoa của đêm hội Thiên Hà

 

....Rồi bắt đầu sừng sững

Dãy núi trẻ mọc lên (3)

Nhọn hoắt

Nâng khung trời bình minh

Ngơ ngác...

 

 

(1) Động đất mạnh thường kéo theo núi lửa phun.

(2) Nữ thần lửa trong thần thoại HaOai.

(3) Trong lịch sử địa chất, sau một thời kỳ chuyển động mạnh của vỏ trái đất là giai đoạn tạo núi.

 

______________________________________________________________________________

 

 

Nhớ

 

Ta nằm đây ngửi mùi lá mục

Nhớ mùi bùn sực nức những mùa chiêm

Con đường nhỏ trên đồng quê tít tắp

Rơm rạ rải đầy quấn quýt chân em

 

Đêm ngủ điếm canh tuần trăng đẹp

Nhớ bờ xa con cá chép vượt đăng

Trong đầm lầy tiếng ai xua két

Lưới dựng ngang trời đón cả tia trăng

 

Hương rừng thấm vào hồn ta man mác

Gọi ta về đưa võng dưới cành si

Mùa sen nở cả sân đình ngào ngạt

Điệu lới lơ em hát buổi ta đi

 

Lắm lúc tưởng không rời xa được

Ôi cát sông Tuần như miết dưới chân

Ôi giếng nước Chùa giờ còn thấm ngọt

Nắng Cồn Gồng vẫn ấm sau lưng

 

Giờ đây cánh đồng nào dựng lên ụ súng

Hội cấy làng, nón lá vẫn che nghiêng

Con đường quê trải lòng ta vương vấn

Cỏ chen đầy, dế rúc tuổi hoa niên

 

Dù những cành si xanh đi che nòng pháo

Mùi hoa sen vẫn ngào ngạt đêm hè

Em vẫn hát "Bài ca may áo"

Buổi liên hoan đón bộ đội về

 

Cát bãi sông Tuần lẫn phù sa mát rượi

Mảnh bom dù lỗ chỗ toạc chân trâu

Những luống cày vẫn vạch đường đi tới

Vạt đất mầu úp xuống bóng muôn sao

 

*

 

Ta nằm đây ngửi mùi lá mục

Thấy mùi bùn sực nức những mùa chiêm

Tiếng suối chảy hay sông Tuần thôi thúc

Hay tiếng núi rừng gọi mặt trời lên.

 

______________________________________________________________________________

 

 

Tâm Tư Chiều

 

"Núi bao nhiêu tuổi gọi là núi non"

 

Mây đã bạc đầu

chiều đã rêu phong

Thầm thĩ mãi tiếng rì rầm suối nhỏ

Thao thức mãi tiếng ào ào thác đổ

Trán đá phơi trắng cả hoàng hôn

 

Gió quét, sương pha, mưa rỉ rả mòn

Trăng đã soãi một bình nguyên yên ả

Buồn lởm chởm lại xô lên triền đá

Ngổn ngang trời

nắng lóa

núi xanh tuôn.

 

______________________________________________________________________________

 

 

Đêm Châu Thổ

 

Đất châu thổ phù sa ai bồi đắp

Thuở Âu Cơ bùn lấm đến bây giờ

Để trăng cứ trong như bát ngát

Để đồng vàng thơm hương vị hoang sơ

 

Rồi sớm tinh mơ bầy chim kéo đến

Khi tay liềm động rơi giọt sương đêm

Chim bay lên, hạt vàng vương trong cánh

Hạnh phúc theo đi trang trải trăm miền

 

Mà ầu ơ, tiếng ầu ơ man mác

Cứ lim dim heo hắt mấy canh đèn

Xa xăm lắm những vì sao thao thức

Nghe trẻ học vần từ đất Văn Lang.

______________________________________________________________________________

 

 

Lúa Nông Trường

 

Vàng rực khắp nông trường mùa sinh nở

Nghe bấc sang lúa trở dạ quặn mình

Cảm lòng người những ngày chăm đêm nhớ

Lúa trút đầy nhựa sống hạt thơm xinh

 

Ăm ắp từng xe lúa rung rinh giẻ nặng

Đường gập ghềnh nắng loáng rộn lưng trâu

Hai bờ xa, những đồi chè nương sắn

Nghe lúa đi. cành xanh động lao xao

 

Đường trăm ngả sẽ về đâu hả lúa?

(Cà phê chưa sang vụ cũng nôn nao!)

Vào "Trung-quy-mô" đổi máy bơm thêm nữa

Lên Thái Nguyên dựng thêm mấy lò cao

 

Đi Nam Định với lụa tơ cuồn cuộn

Về nhựa Hải Phòng hay sang sứ Hải Dương

Cùng những con tàu dọc theo hải phận

Vào cơ quan hay đến những công trường

 

Cuộc sống đã ươm mầm trong từng hạt nhỏ

Hẹn những mùa sai gặt tự trăm miền

Mỗi nhánh lá hay tay người vui vẫy lúa

Cả lòng đường cũng mở rộng thênh thênh

 

11-1964


 

______________________________________________________________________________

 

Màu Xưa

 

Mênh mông Thung Lũng Hoa Vàng

Ngỡ sim biền biệt đồi hoang bên trời

Dẫu vàng rơi - Dẫu vàng rơi

Vẫn ngan ngát tím một thời nhớ nhau

 San Francisco 9-96

 

 

______________________________________________________________________________

 


 

Vô Đề

 

Những cây Floss Silk (*) California

Nở màu hoa đào

Tôi nhìn

Giống hoa gạo quê tôi

 

Những em nhỏ Việt Nam nói tiếng Việt

Tôi nghe

Như tiếng nước ngoài

 

Những chú ngỗng trời

Xáo xác

Rót vào lòng tôi

Tiếng khóc

 

Bao giờ?

Chim tìm được

Quê hương

 

Los Angeles 8-96

 

(*) Tên thảo mộc: Chorisia (chú thích của người đánh máy)

 

______________________________________________________________________________

 

 

Nghe Chim

 

Rừng gần đầy hoa

Rừng xa đầy chim

Giọng thấp, giọng cao chen nhau trong gió

Họa mi đất mừng những tay búa

vừa tìm thấy than

Sáo nâu mừng tìm thấy sắt

Hoàng Yến mừng tìm thấy vàng

Bạch Yến mừng tìm thấy thiếc

Vàng Anh mừng tìm thấy đồng

.... và liếu điếu, bồ nông

và chào mào, sáo đá....

 

*

 

Ai qua suốt rừng gần

Thấy hoa đỏ thấm vào hơi thở

Ai đi hết cánh rừng xa

Sẽ nghe lòng đầy ắp chim ca.

______________________________________________________________________________